2.Xuân thì

583 25 4
                                    

"Vạn sự tùy duyên vốn chỉ là dối mình gạt người.Anh sao có thể mặc duyên ta cho trời định đoạt.Nhưng anh phải làm gì khi đó là chính em chọn.Cuối cùng chính em đã để trời an phận chúng ta "
Đâu phải yêu là có thể từ bỏ dễ đến thế,yêu vốn như viên kẹo ngọt ngậm một lúc cũng tan hết,cuối cùng chỉ còn lại chút dư vị ngọt ngào do ý niệm cố chấp giữ lại, chẳng có gì trường tồn vĩnh cữa cùng năm tháng,chẳng có gì chống lại được sự tàn khốc của dòng đời,ai rồi cùng sẽ mất nhau chỉ là sớm hay muộn thôi. Tuấn chẳng thể tưởng tượng được khi hai người gặp lại sẽ ra sao,ai sẽ là người rơi lệ? Chắc chắn người đó sẽ không phải cô vì chính cô đã chọn như thế,chọn biến anh thành người xa lạ. Đó là anh nghĩ.

Buổi sáng ngày hôm sau,khi mặt trời vẫn lấp ló sau hàng cổ thụ xanh ngát,trời chỉ vừa hừng đỏ ở phía đông Tuấn đã mang vali âm thầm mà rời khỏi phố cổ. Anh muốn trở về Sài Gòn sớm hơn,muốn đối diện với sự thật đó không trốn tránh nữa,bốn năm qua anh đã quá thiếu can đảm vì mối tình này rồi nhưng tận sâu trong trái tim của Tuấn đang ẩn náo một nỗi sợ vô hình,một nỗi sợ khi thấy cô vô tình mà lướt qua cùng người đàn ông khác tay trong tay mỉm cười nhìn mình hạnh phúc.

Cái mà nói khi gặp lại người cũ đã thành người dưng nhưng lòng vẫn còn yêu vẫn còn nhớ rất nhiều lại có thể "không" hận,"không" oán trách người đấy đã phụ bạc;lại có thể vui vẻ chúc phúc cho người bước tiếp rồi cả hai trở thành tri kỉ thay vì tình nhân.Đấy chỉ là một lời nói dối,chẳng ai có thể cao cả như vậy,chẳng ai có thể nhìn người mình yêu thương như thế. Người có thể "cao cả" như thế thực chất đơn giản là không còn yêu nữa mà trong lòng vẫn mang một chấp niệm còn yêu,nuối tiếc về quá khứ thứ mình đã không có được và tự cho mình là "gã khờ' chung tình,mang một trái tim "vị tha" dù người có ra đi.Chính vì thế mà Tuấn biết rằng khi gặp lại cô mình chắc chắn sẽ không thể kiềm chế cảm xúc. Chỉ có cách đón nhận sự thật đó càng sớm càng tốt để khi gặp lại mọi thứ không rối như tơ vò.

Buổi trưa mát rượi của Sài Gòn sau một trận mưa tầm tã vào buổi sáng. Cả khi Tuấn vừa đáp máy bay xuống vừa đặt chân xuống sân bay Sài Gòn lại chào đón anh bằng một cơn mưa nữa....

Chiếc taxi ngừng trước cổng công ty VietVision,Tuấn bật ô rồi mang hành lý đơn giản là một vali hình vuông bằng da nhỏ có thể xách trên tay rồi đi vào trong.

Hôm nay là chủ nhật nên tất cả nhân viên đều nghỉ làm ở nhà. Anh mở cửa bước vào văn phòng bật tất cả đèn lên rồi đi nhìn ngắm xung quanh,xem mọi thay đổi trong bốn năm anh rời khỏi. Rất nhiều thứ đã thác duy chỉ có tính bừa bộn của đám nhân viên của anh là không,trên bàn nào là dự án,bút vẽ,màu,mô hình,bản vẽ...

Đi thẳng lên lầu,Tuấn mở cửa phòng mình ra,căn phòng của anh vẫn như thế không hề thay đổi bất kì thứ gì nhưng trông nó sạch sẽ như 4 năm qua anh vốn chưa rời khỏi tất cả vẫn vẹn nguyên.Nhìn bức tranh vẽ Hằng treo ở trên tường đôi mắt Tuấn chùng xuống,hình ảnh này bao năm qua dù chưa một lần trông thấy nhưng mỗi ngày lại cứ luôn xuất hiện trong tim anh từng phút từng giây chưa từng rời khỏi dù chỉ một khắc.

Tuấn đi đến đứng đối diện,theo thói quen bàn tay phải định đưa lên để chạm vào đôi mắt của cô nhưng anh chợt nhớ ra điều gì đó mà dừng lại chuyển trọng tâm hai cánh tay vịn hai bên khung hình. Anh gỡ bức tranh xuống rồi mang đi xuống dưới lầu.
Mặc kệ mưa ngoài trời như đang trút anh vẫn bước thẳng ra ngoài mang bức tranh vứt vào thùng rác của công ty được trang bị sẵn bên ngoài. Trong cơn mưa xối xả Tuấn đứng như một pho tượng vững chãi mà đứng nhìn chằm chằm.

Truyện Ngắn Film [ Version Tuấn Hằng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ