Trời đã tối, lớp học thêm của trường đại học cũng vừa kết thúc. Tiêu Chiến tạm biệt bạn bè, từ chối lời mời đi cùng của vài nữ sinh, rồi một mình lẳng lặng đi theo con đường cũ trở về nhà.
Đông đến, thời tiết trở lạnh, anh ghé vào cửa hàng tiện lợi đầu đường, mua vài gói mì và hai lon nước ngọt, tan học trễ chỉ đành ăn qua nhanh cho qua bữa.
Tiêu Chiến chính là sống tùy tiện như vậy. Không chăm lo tốt cho bản thân, chỉ vùi đầu vào học hành, đôi khi nhớ nhà gọi về cho bố mẹ, cũng chỉ có thể nói dối rằng bản thân sống rất tốt.
Nhưng thật ra, không tốt chút nào.
Cuộc sống này đã dày vò anh tận bốn năm. Bốn năm, không nhiều không ít. Nhưng đủ để khiến một Tiêu Chiến từng rất năng động nhiệt huyết trở nên kín kẽ mờ nhạt.
Tiêu Chiến mở gói xúc xích, cho vào tô mì, đợt nhiên nhớ đến bốn năm trước, khi còn là một nam sinh cao trung, cùng với Vương Nhất Bác, mua rất nhiều xiên xúc xích ở quầy đồ nướng lề đường.
Những ký ức đẹp, đều thuộc về quá khứ.
Vương Nhất Bác cũng vậy. Là một ký ức, rất đẹp.
Cả hai quen biết nhau khi chỉ là những thiếu niên mười sáu, Nhất Bác nhập học cao trung và quen biết đàn anh Tiêu Chiến lớn hơn hai tuổi, vô cùng hợp cạ và nhanh chóng thân thiết.
Tiêu Chiến học rất giỏi, là học bá toàn trường, còn Vương Nhất Bác, chính là học sinh cá biệt và khó trị nhất học trưởng Tiêu từng gặp.
Và cũng là người khiến Tiêu Chiến lần đầu cảm nhận được cảm giác khi thích một người.
Vốn tưởng rằng tình yêu tuổi học trò của anh sẽ không sâu đậm đến mức này.
Cho đến khi anh kết thúc năm hai đại học, cũng là ngày cậu tốt nghiệp cao trung. Mâu thuẫn xảy ra, mối duyên khép lại.
Bốn năm rồi, anh vẫn nhung nhớ không nguôi Vương Nhất Bác.
Anh vẫn nhớ từng cử chỉ, từng cái ôm, từng nụ cười của thiếu niên đó.
Anh vẫn nhớ rõ cách Vương Nhất Bác tức giận đạp chiếc bàn cuối lớp. Cách cậu mắng anh ích kỷ, nói ghét anh và đùng đùng bỏ đi.
Từ đó cũng không còn gặp lại nữa.
Cậu tức giận cũng đúng thôi, khi anh là người nói không còn thích cậu nữa, anh nói anh sẽ đi du học, bỏ dỡ lời hứa đợi cậu ở trường đại học và mãi mãi ở cạnh nhau của cả hai.
Đi du học, nói rất mạnh miệng. Để rồi người bỏ đi, còn ta vẫn cố chấp ở lại nơi này.
Tiêu Chiến ăn xong thì dọn dẹp khu bếp, xếp mấy giáo trình y khoa vào cặp, ngày mai anh làm trợ giảng cho giáo sư Lưu. Tiêu Chiến lên cao học đã hai năm, rảnh rỗi sẽ nhận lời các giáo sư làm trợ giảng. Dù sao ngoài việc học anh cũng chẳng làm gì.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến đến phòng thí nghiệm của lớp bổ túc hè, giúp các sinh viên điều chỉnh dụng cụ, sau đó xếp gọn gàng lên các bàn học.
Các sinh viên đều nhỏ hơn anh, hơn nữa một đàn anh ưu tú như thế, khó tránh sẽ có nữ sinh phải lòng.
Tiêu Chiến được một nữ sinh cùng khoa đặc biệt yêu thích, ngày nào cũng tặng anh nước và sách, dù đúng với sở thích của anh, nhưng Tiêu Chiến thường không nhận, anh không muốn tổn thương người khác hay tiến đến với ai trong khi bản thân vẫn còn nhớ người cũ.
BẠN ĐANG ĐỌC
bác quân nhất tiêu - quy khứ lai hề [hoàn]
Fanfictionca khúc chủ đề: quy khứ lai hề - diệp huyền thanh. tổng tài công x học trưởng thụ một xô máu chó về thể loại gương vỡ lại lành