" Con người là những thứ yếu ớt. Bọn họ không thể nào chống lại thời gian hay những định luật tự nhiên của trái đất này. Ai rồi cũng phải chết, ai rồi cũng phải rời xa khỏi người mình yêu thương nhất. Vậy tại sao? Tại sao ta vẫn sống, ta chỉ có thể nhìn thấy bọn họ dần dần đau khổ rời xa nhau. "
Trên ngọn đồi cao tít kia, một hình bóng nhỏ nhắn thờ ơ. Khuôn mặt xinh đẹp ấy mang nặng trĩu những suy tư, với trách nhiệm là Sứ Giả của Thời Gian. Cậu ta phải lựa chọn cứu giúp một người thích hợp nhưng đổi lại là vô vàng sự cô đơn.
Thở dài một hơi cậu bắt đầu ngày làm việc đầu tiên. Cậu mĩm cười vô tư, bước xung quanh những con phố đông đúc. Không một ai nhìn thấy cậu, đột nhiên chiếc đồng hồ của cậu báo hiệu. Có lẽ đó là một người cầu khẩn sự giúp đỡ.
Cậu hối hả đi theo sự chỉ dẫn của đồng hồ, nó dẫn cậu đến một ngôi nhà nhỏ nhưng rất xinh đẹp, được trang trí tinh tế. Thời Gian bước vào chậm rãi, cậu nhìn thấy thân ảnh người đàn ông chăm sóc cho vợ mình. Anh ta đút cho cô từng muỗng cháo, từng giọt nước. Còn cô thì yếu ớt vô cùng, cơ thể ốm yếu và xanh xao . . . Và quan trọng hơn hết cô ta chỉ có thể sống qua ngày hôm nay.
Thời gian im lặng nhìn họ, cậu cảm giác mọi thứ thật tuyệt. Con người họ yêu nhau và giành mọi cảm xúc thiêng liêng ấy cho nhau. Cậu ta không có được điều đó, cậu ta muốn được giống như con người muốn được yêu thương một ai đó. Chính vì vậy cậu quyết định sẽ giúp anh ấy.
Ngày hôm sau, cô gái đó mất. Mộ cũng đã xây, mưa cũng đã rơi. Anh chàng đó không rời đi, anh ta ngồi mãi ở mộ của cô. Anh ta không nói gì, không cười, không khóc. Đôi mắt sâu huyết nhìn vô định. Thời gian hít mạnh một hơi, cậu xuất hiện cho anh ta nhìn thấy.
" Tại sao ngươi không khóc? "
" Tôi khóc thì được gì hả? Cô ấy có sống lại không? "
Giọng nói của anh ta có chút nghẹn ngào.
" Nếu ta cho ngươi một cơ hội để có thể khiến cô gái ấy sống lại. Ngươi có dám nhận lấy cơ hội đó không? "
Cậu tò mò hỏi.
" Vậy tôi phải đánh đổi điều gì? "
" Đánh đổi cả tương lai và cuộc đời của ngươi cho người ấy và phải chết ở cái độ tuổi tươi sáng nhất của ngươi "
" Không! Tôi Không Thể! "
Anh ta kiên định đáp .
" Tại sao? Không phải ngươi rất yêu cô gái ấy sao? "
Thời gian quả là không thể hiểu hết về con người. Rõ ràng anh ta đã yêu cô ấy như vậy. Vậy mà tại sao không thể hi sinh cho cô ấy sao?
" Chỉ đơn thuần là không làm được thôi! Không ai có thể dâng hiến mạng sống của mình cho người khác đâu Thần linh à. Đau đớn chỉ là nhất thời . . . Rồi dần dần con người họ cũng sẽ quên nhau thôi "
Anh ta lơ đễnh quay trở về.Thời gian im lặng, cậu không tin như vậy đâu. Chắc chắn sẽ có người dám hi sinh vì người họ yêu thôi mà. Cậu tin tưởng con người sẽ luôn dũng cảm như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Boylove- Hoàn] Nhật Ký Kẻ Điên 2
ContoAnh hy sinh hết cả thanh xuân và tương lai của mình cho cậu . Còn tôi hy sinh cả 10.000 năm và linh hồn cho anh . Câu chuyện tiếp nối phần trước. Lý Nguyên được trùng sinh trở lại quá khứ của A Vũ và Thái Hoàng, và người giúp anh là Thời Gian...