Chương 25: Tiền kiếp (12)

1.2K 41 1
                                    

Chương 24: Tiền kiếp (12)

Tháng chạp năm Hồng Hi thứ hai mươi tư, sự việc lùm xùm trong hậu viện của Đại hoàng tử kinh động đến Hoàng thượng, khiến người phải đích thân đến giải quyết. Bấy giờ, Quách Minh Châu đang ngồi trong noãn các sưởi ấm, nghe thấy tin ấy, trong lòng chỉ thầm ngưỡng mộ Tô Điềm Noãn. Đối với các công chúa đã gả đi, bệ hạ còn không quan tâm như vậy, nói gì đến phận con dâu như nàng. Nếu sự việc tương tự xảy ra với nàng, hẳn là bệ hạ sẽ thuận tiện bảo Triệu Thành Tư bỏ nàng luôn, chứ chẳng nhàn rỗi mà ra mặt che chở cho nàng.

Sau vụ huyên náo đó, Tô Điềm Noãn cũng ngã bệnh. Thân là đệ muội, dù không quá thân thiết, Quách Minh Châu cũng phải cùng Triệu Thành Tư tới thăm cho phải đạo. Lúc nàng đến Giáng Tuyết viện, chỉ thấy Tô Điềm Noãn đang nằm trên giường, vui vẻ nói cười với Tô phu nhân, tựa như một đứa trẻ làm nũng với bà. Quách Minh Châu bất chợt cảm thấy hâm mộ nàng ta. Nàng từ nhỏ mất mẹ, cũng không biết cảm giác mẫu tử ấm áp ấy như thế nào.

Tô phu nhân trông thấy Quách Minh Châu, vội hành lễ chào nàng, sau đó cáo từ ra về. Tô Điềm Noãn lưu luyến nhìn theo mẫu thân, mãi cho tới bóng của bà khuất sau hành lang chín khúc.

Lúc này, nàng còn không biết, đây là lần cuối cùng được gặp mẫu thân của mình.

Quách Minh Châu trông thấy thần sắc của Tô Điềm Noãn tuy hơi tái, nhưng cũng không có vẻ bệnh nặng lắm, cất tiếng hỏi:
“Đại hoàng tẩu, nghe nói tẩu bị bệnh, đã đỡ hơn chưa?”

Tô Điềm Noãn mỉm cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng non, nhẹ đáp:
“Ta chỉ bị cảm lạnh, không đáng ngại, Minh Châu muội muội đừng lo lắng.”

Dù Quách Minh Châu có ngàn vạn đố kị với Tô Điềm Noãn, cũng không thể không thừa nhận, nàng ấy là một nữ nhân ôn hòa nhu thuận, khả ái dễ gần, mỗi lời nói ra đều ngọt ngào như kẹo, chẳng trách lại được Hồng Hi đế thương yêu nhất trong số hoàng tức. Nàng thật không hiểu, Đại hoàng tử đã có một thê tử dung mạo tài đức đều vẹn toàn như thế, tại sao vẫn còn lưu luyến oanh yến, nhìn khắp hậu viện của hắn, cũng chẳng có ai sánh bằng vị họ Tô này.

Quách Minh Châu thầm tiếc hận thay Tô Điềm Noãn, lại không biết ngay chính lúc này, phu quân của mình đang châm ngòi đốt nhà người ta.

Triệu Thành Tư đến gặp Triệu Thành Duệ, ngọt nhạt thăm hỏi đôi ba câu, sau đó bảo tất cả người hầu ra ngoài, đoạn mới sâu kín nói:
“Đại hoàng huynh, phụ hoàng đối với đại hoàng tẩu muôn phần che chở, tin rằng huynh cũng nhìn ra một hai.”

Nhắc đến đây, Triệu Thành Duệ lại tức giận, bảo:
“Thì sao chứ? Chẳng lẽ bảo bản điện dâng thê tử cho kẻ khác?”

Triệu Thành Tư phe phẩy chiết phiến, mỉm cười, nói:
“Hoàng huynh, huynh đừng quên, vị kia là hoàng đế, là thiên tử, người muốn thứ gì, kẻ nào dám không cho? “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” [1], huynh nghĩ rằng vị kia rộng lượng đến độ nào? Chừng nào thứ mà người muốn có còn ở trong tay huynh, huynh vĩnh viễn vẫn sẽ là cái gai trong mắt của người. Một ngày nào đó… Hoàng huynh, ngai vị quan trọng, hay là một nữ nhân quan trọng, huynh hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”

[Cổ đại - Nam trùng sinh] Tiểu sủng phi | Bích Loa XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ