14
Phượng Tần vừa mới bước vào nơi cư ngụ thì đã thấy Vũ nhi đứng ở cửa phòng chờ mình.
"Phụ thân, cuối cùng người cũng về rồi!" Vũ nhi vừa thấy Phượng Tần mình mong nhớ cả ngày lập tức cao hứng chạy đến ôm lấy chân hắn nói: "Phụ thân, cuối cùng người cũng đã về, Vũ nhi rất nhớ người nga, chúng ta chưa từng tách ra lâu như vậy."
Phượng Tần vẻ mặt buồn cười nhìn Vũ nhi, "Phụ thân cũng rất nhớ Vũ nhi, bất quá Vũ nhi cũng phải để phụ thân cất mấy thứ đồ trên tay đi chứ."
Vũ nhi lúc này mới phát hiện Phượng Tần cầm rất nhiều đồ, thế là nhu thuận giúp Phượng Tần đỡ lấy một phần. "Phụ thân, Vũ nhi giúp người."
Phượng Tần cùng Vũ nhi đem mọi thứ vào phòng đặt lên trên bàn, Phượng Tần ngồi bên bàn nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng Tiểu Tương đâu. "Vũ nhi, Tiểu Tương đi đâu vậy?"
Vũ nhi vừa gỡ đống đồ Phượng Tần mua về nhìn vừa trả lời: "Phụ thân, người quên lúc này là xẩm tối sao? Tiểu Tương đương nhiên phải đi lấy đồ ăn. Oa! Phụ thân, bóng da này là mua cho ta phải không?" Vũ nhi cao hứng ôm bóng da nhìn Phượng Tần.
"Đúng vậy, hầu hết mấy thứ ở đây đều là mua cả cho Vũ nhi. Ngày mai phụ thân sẽ dạy ngươi chơi bóng đá." Phượng Tần ôm lấy Vũ nhi bế ngồi lên đùi mình nói.
"Bóng đá? Phụ thân, bóng đá là cái gì?" Vũ nhi vẻ mặt khó hiểu nhìn Phượng Tần.
"Bóng đá là một môn vận động rất hay, nó có thể giúp chúng ta rèn luyện thân thể. Phụ thân rất thích chơi, ta nghĩ Vũ nhi cũng sẽ thích nó."
Nghe Phượng Tần giải thích xong, Vũ nhi lại tiếp tục gỡ đống đồ đạc đặt trên bàn rải hết ra xung quanh. "Phụ thân, đây là cái gì? Trông như có thể ăn được." Vũ nhi lấy ra một xâu màu đỏ dùng trúc xuyên qua trông rất giống với kẹo.
"Nga, cái này gọi là băng đường hồ lô, hảo hảo ăn nga, bên trong là quả sơn tra, phía bên ngoài phủ một lớp chính là đường. Lúc phụ thân mua có nếm qua, chua chua ngọt ngọt đó. Phụ thân còn mua cho Vũ nhi quần áo nữa." Phượng Tần giải thích, hắn hoàn toàn không biết lúc mình đi trên đường ăn băng đường hồ lô đúng thật là cảnh buồn cười, rõ là một đại nam nhân mà lại cầm một xâu băng đường hồ lô chỉ có tiểu hài tử mới ăn, lại còn quang minh chính đại ăn trên đường, hắn vừa đi đến chỗ nào, mọi người trên đường đều chú ý đến chỗ đó. Do Vũ nhi sinh ra trong hoàng cung không mấy người biết, nên quần áo hắn mặc đều do Tiểu Tương dừng một ít quần áo của Phượng Tần sửa đổi đi, vì vậy Phượng Tần mới mua quần áo mới cho Vũ nhi. (Tự Thủy: Vũ nhi đáng thương)
"Vũ nhi ngươi xem, phụ thân còn mua rất nhiều thứ cho người." Trong lúc Vũ nhi ăn băng đường hồ lô, Phượng Tần không ngừng kể cho Vũ nhi nghe hôm nay mình mua những cài gì cho hắn, còn có những điều mình tai nghe mắt thấy trên đường nữa.
Tại lúc Phượng Tần sắp kể xong thì cũng vừa vặn Tiểu Tương đến ngự thiện phòng lấy bữa tối trở về. Hắn thấy đầy đồ đặc trên bàn và Phượng Tần đã bình an vô sự trở về lập tức khẽ thở phào ra, cao hứng nói. "Nương nương cuối cùng cũng đã về, Tiểu Tương vẫn lo lắng cho đến tận bây giờ đấy."

BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Phượng Tần (凤颦)
Teen FictionTác giả: 似冰似水 (Như Băng Như Thủy) Thể loại: xuyên không, cổ phong nhã vận, sinh tử văn, nhất công nhất thụ, công sủng thụ , HE Tình trạng : hoàn (67 chương và phiên ngoại) Tình trạng bản dịch : hoàn chính văn Mình copy lên đây vì các link cũ đều hư...