Thấy cuối cùng em trai cũng không có lên tiếng nữa, Tzuyu cúi đầu rũ tóc xuống, lấy ra một chiếc nhẫn giao cho ba mình.
"Ba, đồng ý với con, luôn chăm sóc mẹ yêu thương mẹ?"
"Ba đồng ý, nhất định sẽ luôn yêu thương bà ấy." Đời này có thể lần nữa ở bên cạnh bà, ông còn muốn cầu xin gì? Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc, ông giống như đã thấy lại người thiếu nữ Yoo Jungyeon năm xưa đứng trước mặt ông, một màn hạnh phúc động lòng người.
Jungyeon, anh sẽ dẫn em về nhà!.
Thang máy đi đến lầu 16, "đinh" một tiếng, đến nơi.
Ba người cùng nhau rời khỏi thang máy, dọc theo đường đi bọn họ không ai nói chuyện với ai, Guanlin mang vẻ mặt bất mãn theo phía sau ông và chị hai mình.
Mới vừa đi ra cửa thang máy, bọn họ là có thể nhận thấy được không khí bất thường, những tiếng bước chân dồn dập, hình như có chuyện gì xảy ra.
"Bà Yoo, bà ở đâu rồi?" Một người bưng dụng cụ trừ độc, đang chạy theo chân mấy người y tá thấy Tzuyu tới, lập tức đứng lại chào hỏi.
"Thế nào?" Tzuyu thấy còn có hộ lý đặc biệt của mẹ nên đứng lại hỏi.
"Mẹ cô đã tỉnh nhưng không thấy được cô bà ấy tức giận." Y tá đưa gương mặt bất đắc dĩ:
"Bà ấy không chịu uống thuốc, phun tất cả ra ngoài, còn chảy rất nhiều máu...Nhưng vẫn luôn bảo muốn tìm Nam Joon..." Không chờ cô cùng Guanlin nói gì, ông Nam Joon bắt lấy hai vai của ý tá:
"Bà ấy ở đâu?"
"Giường 39." Người đàn ông này nắm bả vai cô rất mạnh khiến nó đau buốt.
Lấy được câu trả lời ông không để ý tới những người khác nữa chỉ chạy nhanh về phía trước.
Cho đến khi thấy căn phòng số 39, mới chợt ngừng bước chân, đưa tay lau mặt vài cái, ông mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra và bước vào.
Căn phòng bệnh vốn yên tĩnh, thật ra thì tuyệt không an tĩnh, thậm chí khí thế ngất trời giống như đang đứng ở một chợ bán thịt, gối nằm, bình thuốc, ống tiêm bay đầy trời.
Không có ai chú ý tới ông, bởi vì bác sĩ và y tá đều đang cố gắng né tránh ám khí, còn người phụ nữ nằm trên giường đang điên cuồng ném đồ là một người phụ nữ với thân hình mảnh dẻ của người phụ nữ Phương Đông:
"Bà Yoo, xin bà bình tĩnh lại, đừng ném nữa..."
"Đúng vậy, tiểu thư Yoo, chuyện gì cũng từ từ giải quyết, chuyện gì cũng có thể thương lượng."
"Tiểu thư Yoo, con gái bà sẽ tới ngay..."
Bọn họ không ngừng trò chuyện, dụ dỗ, khuyên lơn, đàm phán. Trong lòng gào lại âm thầm gào khóc.
"Tránh ra! Các người đều đi ra ngoài hết cho tôi! Tôi muốn Nam Joon, tôi chỉ cần Nam Joon..." Người phụ nữ phương đông nhỏ nhắn, mặc một bộ quần áo màu xanh da trời bên trong, khoác bên người chiếc áo bệnh nhân, đang đưa lưng về phía ông, không ngừng xé rách khăn trải giường.
Ông nhìn bóng lưng quen thuộc, nghe được câu nói kia ông cứ ngỡ là mộng, một hồi chua xót xông lên mũi, hốc mắt đỏ bừng.
"Jungyeon..." Ông từ từ đi tới:
"Jungyeon?" giọng nói giống như từ trên trời giáng xuống, cúi đầu lẩm bẩm, một mảng âm thanh ầm ĩ vang lên, thật ra thì rất khó nghe, nhưng bà vẫn là nghe được.
Giống như người bị tiêm thuốc an thần, bà bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, quay mặt sang, thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Bà nhìn ông, ông cũng nhìn bà, hai ánh mắt nhìn nhau thật lâu.
Vốn là phòng bệnh đang rối ren, nhưng giờ vô cùng an tỉnh chỉ có tiếng bước chân của ông Nam Joon. Tzuyu và Guanlin theo ở phía sau, chứng kiến cảnh này, cô ý bảo bác sĩ và y tá đi ra trước, chuyện còn lại bọn họ sẽ xử lý.
Không có ai có ý kiến, rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Giường bệnh trở nên khác hẳn, một bó hoa màu xanh lớn vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn bà Jungyeon hệt như một thiên sứ trắng, sáng đến chói mắt người nhìn. Cô là một người chân thực, với dung nhan thanh lệ gần như thoát tục, nhưng bây giờ bà an tĩnh như một pho tượng, đưa đôi mắt đen như mực nhìn người đàn ông trước mặt.
"Jungyeon..." Ông ngồi ở bên giường, đưa đôi bàn tay run rẩy về phía trước, tay đưa đến trước mặt bà chỉ còn cách vài xen-ti-mét thì ngừng lại, ông không dám động, không dám tiến một bước, ông sợ khi ông vừa động vào bà sẽ biến mất trước mặt ông.
Trong lúc nhất thời, bà Jungyeon cho là mình đang nằm mộng, bà hung hăn cắn miệng mình một cái, đau, đây không phải là mộng, vậy...Người trước mắt chính là người kia sao? Hay là chỉ là một người giống một người thôi?
Tại sao, trên gương mặt anh tuấn của ông vẫn chẳng thay đổi theo tháng năm, tại sao ông trở nên già cõi như thế? Từ từ, bà đến gần giọng nói kia, đầu óc hội tụ chút xíu, chút xíu, không khí yên tĩnh vang lên tiếng thét chói tai:
"A..."
"Jungyeon..." Ông thấy bà chợt hét lên, cũng luống cuống, ông không biết rốt cuộc bà bị gì, cho nên, chẳng dám động đến bà.
Cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, Tzuyu và Guanlin vọt vào phòng bệnh, chạy đến bên cạnh bà.
"Mẹ, không phải sợ, không phải sợ, ông ấy là Chou Nam Joon, là người mẹ muốn gặp nhất? Ông ta đến thăm mẹ, mẹ nhìn ông ấy xem." Tzuyu ôm bà.
"Không cần, tôi không muốn gặp hắn ta, bảo hắn đi đi, để cho hắn đi..." Núp ở trong ngực Tzuyu, bà không ngừng lắc đầu. Không phải vậy, bà căm ghét nhất là Nam Joon, bà sẽ không tha thứ cho ông, không thể vậy.
"Mẹ..." Tâm cô đau đớn cầm tay bà: "Mẹ không phải như thế."
"Tôi biến dạng rồi, biến dạng rồi, Nam Joon không thích đâu..." Bà Jungyeon vùi đầu vào trong ngực Tzuyu, không muốn ngẩng đầu lên. Bà rụt rè, vừa nhìn thấy ông lại giống như lo sợ.
Bà lại trở về cái thế giới nhỏ của mình rồi!
"Tại sao bà ấy lại như thế? Rốt cuộc là thế nào?" Ông đứng không nhúc nhích, nhìn tâm tình đã hoàn toàn mất khống chế của bà, đau lòng không thôi.
"Bà ấy không nhớ gì nữa rồi." Nhưng Chou Nam Joon cái tên này lại âm thầm an ủi trái tim bà ấy, Guanlin nhìn người đàn ông trước mắt, tự hỏi mình có nên gọi ông ấy là ba không.
"Sẽ không, mẹ vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng ông ta, không tin mẹ hỏi ông ấy xem?"
Tzuyu buông tay mẹ ra, kéo ông qua.
Tâm bệnh còn chữa bằng tâm dược.
BẠN ĐANG ĐỌC
HÀO MÔN ĐOẠT TÌNH: BẢO BỐI EM ĐỪNG MONG CHẠY THOÁT [KOOKTZU]
FanfictionThể loại: hiện đại, ngược, tổng tài, HE. Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước) để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói sẽ chịu tr...