"Jungkook, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi." Jae Hyun khẽ thở ra một hơi thuốc, thuận tiện cũng vì một vị khác nhà Jeon gia cũng khổ sở vì tình.
Lúc Jungkook nghỉ phép hưởng tuần trăng mật, hắn tạm thời thay thế chức vụ của anh. Thật khéo để anh nhìn thấy phần báo cáo thẩm hạch được phong kín này.
Cộng thêm ngày đó buổi tiệc cưới trong vườn hoa, con gái nhỏ nhất của nhà Jeon gia, Somi khóc sướt mướt, Jeon Jae Hyun không phải là người nhiều chuyện, nhưng cũng lần đầu tiên lấy việc công để xử lý việc riêng.
Vừa đúng lúc, công ty cũng tính độc lập khai thác dự án B11, bằng không nếu như hắn làm vậy, cha với anh cả không lột da của hắn sao.
Kim thị thực phẩm cũng được xem như một công ty lớn, nhưng nếu so với tập đoàn Jeon Thị, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, không có tài lực và gia thế ủng hộ vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi.
"Vì tốt cho tôi?" Jungkook nhịn không được nhếch mày lên:
"Vì tiểu Thất thôi." Tâm tư nhỏ của Somi làm sao anh không biết? Chỉ là, nếu như Jeon Jae Hyun vì lý do này mà làm vậy, hắn không đồng ý.
Anh làm sao có thể để cho tên tình địch đó làm rể nhà Jeon gia? Nằm mơ?
"Nếu như anh dùng phương pháp này, thì không cần phí sức tôi sẽ không đồng ý."
Chẳng qua, nếu có thể xử lý tốt, cũng không phải không có biện pháp để bọn họ triệt để mất hết hy vọng.
"Không ai cần cậu đồng ý." Người trong cuộc đồng ý là được rồi. Đương nhiên chỉ cần ông nội cho phép là ok rồi.
"Jeon Jae Hyun, anh cút xa một chút cho tôi." Thật vất vả mới kiềm chế sự nóng nảy, lại lần nữa bộc phát, Jungkook đứng lên chồm qua mặt bàn nắm lấy cổ áo của anh hai anh.
"Này, Jungkook, cậu đối xử với anh hai cậu như vậy sao?" Jae Hyun gạt tay của hắn ra, sửa sang lại quần áo bất mãn nói. Nếu như không phải thấy tâm trạng của hắn không thoải mái, hắn thật sẽ ra tay. Luôn luôn không biết lớn nhỏ còn chưa tính, bây giờ còn muốn ra tay đánh anh.
"Anh có đi hay không?" Jungkook nhìn Jeon Jae Hyun chằm chằm, tựa hồ nếu như hắn còn nói thêm câu nào anh sẽ cho hắn một trận.
"Tôi có thể đi sao?" Jae Hyun cười cười, nhìn cánh cửa phòng nghỉ vẫn đang khép chặt:
"Chỉ sợ là có người không muốn bị làm phiền. Người ta dù sao vẫn còn là một cô sinh viên, tại sao cậu lại không biết kiềm chế thú tính như vậy chứ?"
"Nói xong chưa?" Đôi bàn tay để trên bàn của Jungkook đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt âm trầm.
"Những điều nên nói, không nên nói, tôi đã nói xong rồi." Vừa nói vừa không để lại dấu vết lui về phía sau mấy bước.
"Vậy thì cút đi!" Mang theo âm thanh sư tử hống, tay đấm mạnh xuống mặt bàn.
Tứ thiếu gia nhà Jeon gia luôn luôn cao quý, ưu nhã, cũng có ngày biến thành bộ dạng này?
Thức thời là trang tuấn kiệt, anh nên đi nhanh một chút, nếu không sẽ gặp nạn!
Đã 3 ngày Jungkook chưa có về nhà, vừa mới bước vào cửa thì mẹ Irene bước lên đón, nhìn thấy con trai lập tức quở trách một trận.
"Jungkook, mấy ngày nay con rốt cuộc làm sao vậy? Công việc bận như vậy sao? Có phải cãi nhau với Tzuyu không?"
Mấy ngày trước nghe Kang quản gia nói sáng sớm Tzuyu đã đến công ty tìm con trai, kết quả đến buổi chiều người lại do Kang quản gia phái đi đón trở về, hơn nữa còn trong tình trạng hôn mê, kì quái hơn là, người luôn luôn yêu thương vợ như con trai cũng không trở về.
Hơn nữa, mãi cho đến buổi tối, Tzuyu cũng không tỉnh lại, chờ đến lúc người giúp việc đi lên mới phát hiện nàng sốt cao. Lúc bà lên thăm Tzuyu, sau khi nghe người giúp việc kể lại tình huống nhìn thấy ở công ty, lại nhìn những dấu vết phơi bày trên cánh tay của cô, những dấu vết trên cổ, đại khái bà cũng biết đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Đứa nhỏ này bình thường làm càn cũng không sao, tại sao dám làm chuyện như thế ở công ty? Nhưng lúc Tzuyu tỉnh lại, cũng không muốn bà gọi điện cho anh quay lại.
Hỏi cô rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?, Cô lại lắc đầu nói không có việc gì.
Không có việc gì tại sao có thể như vậy chứ? Nhưng mà muốn biết chuyện gì từ miệng của cô e rằng rất khó. Sau đó, Jae Hyun trở về nói, bà mới hiểu được một số việc.
Tzuyu đứa nhỏ này vừa quật cường vừa nặng tình, chuyện của Kim gia cũng không thể hoàn toàn trách cô, nếu muốn trách chỉ có thể trách con trai nhà mình không có chừng mực, đã cưới nhau rồi, còn không biết kiên nhẫn một chút sao?
Lúc đầu, bà cũng cho bằng vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, kết quả, 3 ngày con trai không trở về nhà, con dâu cũng phát sốt liên tục, bà không thể không gọi điện gọi con trai về.
Còn tiếp tục tình trạng như vậy thật không hay.
"Mẹ, con về phòng trước." Jungkook không muốn nhiều lời về chuyện của bọn họ. Hơn nữa, anh cũng vội vã muốn lên xem cô một chút. Làm sao có thể phát sốt 3 ngày không bớt.
Tại sao đến bây giờ mới thông báo cho anh biết?
"Jungkook, bác sĩ đã cho truyền nước biển, đợi Tzuyu tỉnh lại, con không nên kích động nó, có nghe không? Con là đàn ông, đừng hơn thua với nó, nếu có thể thì nên nhường nhịn nó một chút." Bà Irene sau khi gả vào nhà Jeon gia liên tục sinh 3 đứa con trai, vốn là ông Suho không muốn bà tiếp tục sinh, nhưng vì muốn có con gái nên bà mang thai lần thứ tư, kết quả vẫn là con trai.
Bây giờ, không dễ dàng gì, con trai mới có thể cưới được một con dâu vừa an tĩnh nhu thuận như vậy, mặc dù không giống quý phu nhân danh môn có tài giao tiếp cao siêu, nhưng lại thỏa mãn ước muốn không có con gái nhiều năm của bà.
"Mẹ, con biết rồi." Không để ý đến bà Irene nữa, Jungkook trực tiếp lên lầu.
Đi vào phòng mà 3 ngày anh chưa về, bước chân của anh trở nên nhẹ hẳn.
Ngày đó, sau khi Hoseok mang thuốc đến, anh để nữ giúp việc đứng chờ ở ngoài, sau đó anh tự mình tắm rửa cho cô, thoa thuốc rồi ôm cô đang ngủ mê man lên xe để người giúp việc đưa về.
Ngày đó cãi nhau, đột nhiên làm cho anh cảm thấy mệt mỏi, mà cô bị anh tổn thương như vậy nhất định sau này sẽ không muốn gặp anh. Nếu như nhìn thấy anh, chỉ làm cho tâm trạng của cô càng thêm kích động, vậy không bằng yên tĩnh một chút.
Anh không dám cam đoan, lúc cô kích động, anh có thể giữ được tỉnh táo. Chỉ là, vốn mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao cô lại bị sốt?
"Tứ thiếu gia." Y tá ngồi ở bên giường nhìn bình nước biển nhỏ từng giọt một thấy anh đi vào, lập tức đứng dậy.
"Cô ấy sao rồi?" Jungkook ngồi ở bên mép giường, nhìn thân thể nho nhỏ co rút thành một cục nằm ở trên giường, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay hoàn toàn nhọn, trắng bệch, mỏi mệt, mái tóc đen nhánh giống như hải tảo phủ đầy trên gối, lại khiến cô trông càng mảnh mai hơn.
Cặp mắt to trong veo như nước bây giờ đang nhắm thật chặt, đôi môi đỏ thẳm vì mấy ngày sốt à trở nên tái nhợt thiếu sức sống
Đưa tay sờ trán của cô, nhiệt độ hơi cao, nhưng không còn dáng vẻ sốt cao nữa, nhưng tay nhỏ bé của cô tại sao lại lạnh như vậy?
Đáng chết! Tại sao có thể như vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
HÀO MÔN ĐOẠT TÌNH: BẢO BỐI EM ĐỪNG MONG CHẠY THOÁT [KOOKTZU]
FanficThể loại: hiện đại, ngược, tổng tài, HE. Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước) để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói sẽ chịu tr...