chap 1:món quà dàng cho thiếu niên

5.2K 319 19
                                    


Lại một mùa xuân nữa đến rồi.

Ngồi dưới một góc cây tử đằng,cậu ngẫm nghĩ. Đã bao lâu khi trận chiến đó xảy ra rồi. A! 2 năm chứ có ít gì. 2 năm-quãng thời gian ngắn ngủi đối với một người bình thường. Trước kia cậu cũng nghĩ như vậy. Bỏ cả thanh xuân để luyện tập. Cậu lúc đó chỉ có lao đầu vào luyện tập để ngày một mạnh hơn để có thể bảo vệ mọi người. Bảo vệ em gái bé bỏng của cậu- Nezuko. Hơn hết đó chính là bảo vệ bản thân. Ngay cả bản thân không bảo vệ nổi thì còn định bảo vệ ai chứ. Cậu tự nhận ra điều đó. Vậy nên cậu đã dành từng giây từng phút để luyện tập,rèn luyện.

Nhưng giờ đây,2 năm đối với cậu sao lại dài đến như vậy. Nó dài như 2 thế kỉ vậy. Và trong suốt hai năm đó,cậu đau khổ tột cùng. Luôn luôn dằn vặt bản thân,luôn luôn.

Cái ngày đó,vì chỉ đẻ cho cậu cso thể đánh bại được Muzan họ đã hi sinh cả mạng sống của mình. Nezuko-em gái cậu. Cô em gái đáng thương của cậu,vậy mà lại bỏ cậu mà đi. Khi nghe tin Nezuko chết bởi Muzan,hắn nói hắn đã tìm ra nơ trú ẩn của nó và đã giết chết nó cùng với Urokotaki. Tất nhiên là cậu ko tin nhưng.....cậu đã ngửi đưicj nó.....mùi của sự thật. Hắn đây là đang nói thật. Cậu tuyện vọng xen phẫn nộ mà đấu với hắn.

Muzan đã chết. Lũ quỷ đã ko còn trên thế giới này nữa. Thế giới đã trong sạch hoàn toàn. Liệu có ai biết những người đã hi sinh để làm nên điều đó. Không,không một ai biết cả. Ngoài cậu. Cậu nhớ rõ,nhớ rất rõ. Làm soa có thể quên được cơ chứ. Những con người vĩ đại ấy,những ngày tháng yên bình hạnh phúc ấy,những nụ cười hay những bài tập luyện gian khổ ấy.....tất cả.....tất cả giờ đây chỉ còn mình cậu. Cả sát quỷ đoàn cũng đã giải tán. Những đội viên diệt quỷ đã quay trở về nhà của mình. Mà nhắc đến nhà....nhà cậu....còn không nhỉ?
.
.
.
.
.
.
Vào một mùa xuân thứ 3. Một cậu thiết niên nằm ngủ dưới gốc từ đằng nở rộ. Vẻ mặt của cậu thiếu niên đó trông thật yên bình. Có vẻ cậu ấy đã được giải thoát rồi.

"Anh hai,anh hai...."

Các em....

"Tanjiro,cứu tui điiiii"

"Đấu với ta đi,đấu đi đấu đi!"

Zenitsu,inosuke.

"Mừng con trở về,tanjiro"

Urokotaki-sensei....

"....em rất mạnh mẽ,tanjiro"

Giyuu-san

"Làm tốt lắm chàng trai kamado!"

Rengoku-san...
.
.
.
.
.
.
.
.

"Mừng con trở về,tanjiro"

"Oni-chan"

Cha mẹ,nezuko,mọi người! Con về nhà rồi!!

___________

Ông trời đúng là tàn nhẫn. Một con người nhân hâu như vậy,sao người lại có thể ban lại sự đau khổ cho cậu thiếu niên đó. Người như cậu ấy,một người anh tốt,một người bạn tốt,một đội viên,học trò tốt,.....vậy tại sao? Tại sao lại ra đi như vậy?

À không! Có lẽ ông trời cũng không quá tàn nhẫn. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy xem,cậu ấy có lẽ đã tìm được nơi mình có thể về rồi. Nhưng vậy thì thiệt thòi cho cậu ấy quá. Vì vậy,để an ủi cũng như trao một cơ hội cho cậu ấy....một món quà. Đây sẽ là một món quà. Một món quà từ thần linh dành tặng cho cậu.

Hãy tự tạo ra tương lai,đừng lập quá khứ.....

"Vì cậu rất mạnh mẽ nên mọi chuyện rồi sẽ không sao đâu. Cố lên nhé! Hãy tự tạo tương lai tươi đẹp,tanjiro"
_________

Chap 1 ngắn thế thôi. Tui xin hứa từ chap 2 sẽ hơn nghìn từ. Định viết tiếp cơ nhưng tại.......lười nên thui vậy(´ ∀ ' *) ahaha. Xin lỗi mọi người a 😞

(KNY) tương lai của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ