Huy Nam bế Kỳ Duyên lên thẳng phòng y tế trường, quát với anh chàng bác sĩ còn đang ngồi ăn mỳ tôm
_Này anh kia, ăn cái gì mà ăn hả, đến đây mau lên. Anh tin tôi đá cho anh cả đời không ăn Mỳ được nữa không?
Anh chàng bác sĩ thản nhiên đứng lên
_Cậu đá tôi thì ai chữa cho cô ấy?
Chỉ một câu nói mà độ sát thương cực lớn, Huy Nam mím chặt môi không nói. Cậu quá hấp tấp rồi. Anh bác sĩ nhẹ nhàng đến xử lý vết thương cho Kỳ Duyên, làm mọi việc thật cẩn thận, tỉ mỉ rồi quay qua nói với Huy Nam:
_Cô ấy không sao rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi và ăn thức ăn bổ dưỡng vài ngày là khỏi.
Anh tiếp luôn:
_Mà này, tôi biết tính cậu bạo lực nhưng cũng không cần đánh con người ta ra nông nỗi này chứ?
Huy Nam trợn mắt quát:
_Này này này, bộ anh nghĩ tôi điên hả, đây là bạn gái tôi đấy, mà ai đời đánh xong lại mang đi bệnh viện không hả?
Anh chàng bác sĩ nhếch mép:
_Ai mà biết được đấy.
Huy Nam gằn giọng:
_Anh muốn tôi đá anh thì anh mới im cái miệng lại à?
Anh bác sĩ chỉnh lại gọng kính, khẽ hắng giọng ra vẻ một bác sĩ thực thụ
_Đề nghị cậu nhỏ tiếng, bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Không có việc gì thì tôi đi trước
Không để Huy Nam nói thêm câu gì, anh bác sĩ chạy tót ra ngoài, còn lịch sự kéo cửa lại và bồi thêm 1 câu:
_Cứ tự nhiên
Anh bác sĩ biết Huy Nam là người vô cùng lạnh lùng nhưng đôi lúc cũng thật đáng yêu.
Huy Nam ngồi một mình trong phòng lẩm bẩm chửi rủa, chửi chán thì quay sang Kỳ Duyên đang nằm bất động. Gương mặt nhợt nhạt tím bầm, tay có mấy vết xước dài. Cậu đau lòng khẽ chạm lên mặt cô, cô nói mơ
_Huy nam...Huy Nam...đừng đi...đừng đi mà....
Cậu khẽ nắm tay cô, nói:
_Anh không đi, anh sẽ không đi, ngoan nào, đừng khóc nữa.
Huy Nam nói những lời vô cùng dịu dàng, ngay cả bản thân cậu cũng không ngờ được mình có thể nói dược như thế...kể từ khi mẹ mất. Con mắt của Kỳ Duyên khẽ động đậy, hàng mi ngắn ngủn mở ra nhưng lại nhắm chặt lại vì chưa quen với ánh sáng. Một lúc sau, cô từ tử mở mắt, người đầu tiên cô muốn nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là cậu. Và bây giờ, cậu đang ở đây, không phải mơ, là cậu.
Cô run giọng:
_Huy Nam...Huy Nam à, đừng giận tớ, tớ thật sự không làm mà....tin tớ, xin cậu đấy....
Tim cậu nhói lên từng đợt. Cậu tin cô không làm:
_Cậu không cần giải thích, tớ tin cậu
Vừa nói, Huy Nam lại vừa đưa bàn tay chạm lên má trái của cô, khẽ hỏi:
_Có đau lắm không....xin lỗi vì đã đánh cậu...xin lỗi vì đã không tin cậu...mình...
BẠN ĐANG ĐỌC
Nước mắt thiên sứ
Novela JuvenilCô là nàng tiên thứ 9 của thiên giới. Cô mang một vẻ đẹp mà ai cũng phải ganh tị nhưng phải cải trang thành xấu xí để xuống trần, Vì sao ư? Vì ân nhân kiếp trước của cô