5 năm sau tại Paris, Pháp.
"Mama, dậy đi làm thôi." Tiếng gọi non nớt của của một cậu bé 5 tuổi vang lên, cậu đang lay người mẹ cậu dậy, ngủ như heo vậy ấy.
"Hoonie .. 5 phút." Cô gái trẻ nằm đó lười biếng giơ 5 ngón tay lên sau đó lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
"Mama, chú Julian đang đợi ở ngoài đó, hôm nay là ngày đi chơi mà." Junghoon rất giống một ông cụ non, khoanh tay phồng má giận dỗi.
"Mama dậy đây." Cô mệt mỏi ngồi dậy xoa xoa mắt, hôm qua vì thức khuya nên hôm nay phải nói rất mệt.
Sau khi bảo bảo tròn 2 tuổi, cô đã tận tâm hơn với công việc điều chế nước hoa của mình. Không lâu sau đó, cô tốt nghiệp, tạo cho mình một công ty nước hoa mang tên KYH ( KOOK YU HOON ), rất nhanh, Tzuyu đã đánh bại nhiều đối thủ mạnh và đưa công ty của mình trở thành công ty nước hoa hàng đầu thế giới.
Với biệt danh Sally khi ở Pháp, Tzuyu trở thành người mẹ đơn thân với cả một cơ ngơi đồ sộ. Sally là cái tên khiến mọi người ngưỡng mộ, một thân một mình nuôi con, sỡ hữu một khối tài sản khổng lồ khi chưa bước qua tuổi 30 tuổi. Nhưng người ta chỉ truyền tai nhau về cô như vậy, cô chưa bao giờ lộ mặt trước báo giới."5 phút, không thì con về thành phố S với ông bà ngoại." Junghoon nói xong đi ra ngoài cửa, bé cũng muốn về quê hương của mình, nhưng mẹ cậu nhất quyết không chịu, chính cậu cũng biết lí do mà. Lúc 4 tuổi, khi đi học Junghoon hay bị bạn bè trêu chọc vì không có ba, hôm đó bé khóc rất nhiều, không nỡ để con trai mình đau lòng, cô đã kể cho con nghe mọi chuyện. Tuy Junghoon chỉ 4 tuổi, nhưng lại là một đứa bé rất hiểu chuyện, mỗi khi nhắc đến ba là mama lại khóc, từ đó trở đi, bé không nhắc nữa, nhưng trong lòng vẫn mong muốn có một người ba, trẻ con mà.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã năm năm trôi qua. Cậu bé ngày nào mới sinh ra giờ đây đã năm tuổi, càng lớn Junghoon ngày càng có nét giống Jungkook. Giống về mọi thứ trừ đôi mắt của bé giống của cô.
Người ta hay nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương lòng quả thật không sai. Tzuyu giờ đây đã trưởng thành hơn, không còn nghĩ nhiều tới chuyện cũ, nhưng trong lòng cô có một vết sẹo rất lớn. Đừng nói cô quên được anh, không bao giờ cả, bảo bảo nhà cô 10 phần thì hết 9 phần giống anh, vì thế càng làm cô nhớ anh da diết và yêu anh nhiều hơn. Nhưng quay lại là điều không thể, có thể giờ đây anh cũng có một gia đình ấm áp và những đứa con thơ, có nhớ chăng về cô nơi này ?
Dẹp suy nghĩ vớ vẩn qua một bên, Tzuyu vội vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà dưới.
"Julian, thật ngại để anh đợi." Cô gãi đầu ngượng ngùng nhìn Julian.
"Có sao đâu mà, ăn sáng thôi." Tình cờ thay Julian và cô gặp lại nhau trong một chiều gió thu lá vàng rơi. Không ngờ lại có duyên đến thế cơ á ? Julian là một chàng trai hồi đó cũng sống ở thành phố S nhưng vì gia đình nên qua đây định cư. Cô biết Julian yêu thương mình, nhưng thật sự, cô chỉ coi anh như anh trai của mình vậy, không thể hơn được.
Tzuyu làm vậy biết bản thân mình có lỗi, nhưng không thay đổi được. Trong tim cô luôn chất chứa một hình bóng khác, Jeon Jungkook !
Trong khi đợi Junghoon thay đồ trên phòng chuẩn bị đi chơi, Julian mới lên tiếng hỏi cô:
"Tzuyu, em không muốn bảo bảo trở về quê hương hay sao?"
"Julian, anh biết, em không có can đảm đó." Tim cô nhói lên một cái, đúng vậy, cô không có can đảm trở về thành phố S.
"Em đừng cố chấp như vậy, 5 năm trôi qua rồi, mọi thứ không còn như lúc xưa nữa đâu. Em phải cho Junghoon về lại quê hương của mình chứ." Julian dịu dàng nói, lấy tay mình đặt lên tay cô, nhưng cô lại rút về, làm tim Julian hững một nhịp.
"Em sẽ suy nghĩ." Tzuyu cười cười nói, lòng cô rất hỗn độn. Nhưng Julian nói đúng, mọi chuyện chắc chắn không còn như lúc xưa, nỗi đau nào chắc chắn cũng phôi phai.
Sau đó cả 3 người cùng đi công viên giải trí, nhìn họ cứ như một gia đình thật sự vậy !
----------Thành phố S .
Tập đoàn Jeon Thị .
Kể từ khi tỉnh dậy, anh đã làm việc tận tụy hơn, trục xuất những người lười nhác làm việc trong tập đoàn và cả ở bang. Anh ngày càng khẳng định
tên tuổi của tập đoàn và đưa bang BANGTAN lên một tầm cao mới hơn nữa.
"Felix, tra ra chưa ?"
"Chủ tịch, không tìm ra thiếu phu nhân ở đâu ạ." Felix cung kính cúi đầu nói.
"Được rồi, lui đi."
5 năm qua, anh càng ngày càng lạnh lùng hơn. Những tháng ngày đó anh luôn tìm kiếm cô, biết trước kết quả vẫn là con số không nhưng Jungkook chưa bao giờ hết hy vọng.
"Tzuyu, 5 năm qua, rốt cuộc em ở đâu ? Có sống tốt hay không ?"
Tuy có rất nhiều bóng hồng theo đuổi, nhưng anh không chấp nhận một ai. Người ta từng nói, đàn ông khi yêu thì không bao giờ từ bỏ !!
----------