9 - Chiến thắng và kẻ phản bội

579 95 8
                                    


Trong sân tennis, thiếu niên tóc rêu mỉm cười đầy kiêu ngạo. Đôi mắt hổ phách chứa đầy tinh quang sáng lấp lánh.

Echizen Ryoma đánh mạnh vào quả bóng và một cú Drive B uy lực kinh người xẹt ngang qua thiếu niên mảnh mai sân đối diện.

Kirasaki Kotaru chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy ngã uỵch xuống. Cậu ta chắc chắn rằng, cái uy lực đó mạnh mẽ hơn cả nguyên tác.

- Rakkaidai giành chức vô địch giải Kantou! _

- Rakkaidai! Rakkaidai! Rakkaidai! _ Tiếng cổ vũ nhiệt huyết của học sinh trường Rakkaidai vang vọng mọi nơi. Nhưng trong đó cũng có...

- Kyaaaa! Ryoma - sama tuyệt vời quá! _

- Vương tử kiêu ngạo công với ôn hoà thụ hợp nhau vcl! _

- Tui phe RyoNa! _

-...- Naga

- Ha... _ Ryoma

- Ahahaha... Thật hợp._ Chính tuyển Rakkaidai đầy đầu dấu thập. Tại sao chỉ có Naga là được ghép với Ryoma? Chính tuyển họ để đâu rồi?

Yukimura đội trưởng ngồi trên hàng ghế khán giả không khỏi lau mồ hôi : Công nhận, đàn em của mình có nhiều fan thật.

- K... không! Không thể nào! Tại sao chứ?! Rõ ràng là ta là nhân vật chính cơ mà! _ Kotaru rống to đôi mắt đầy điên loạn, ngón tay chỉ thẳng mặt Ryoma.

- Haha~ Dù không biết cái nhân vật người nói là gì, nhưng mà..._ Ánh mắt hổ phách chứa sự kiêu ngạo của vương tử, nói đúng hơn là của Echizen Ryoma.

- Cảm ơn ngươi, nếu ngươi không cướp đi những " đồ dùng " mà ta đã vứt bỏ kia thì giờ ta vẫn chưa gặp được đồng đội tốt của mình đâu a. _ Ryoma mỉm cười, đi về hàng ghế đội Rakkaidai.

Nhìn Kotaru ngã trên sân, ánh mắt Ryoma không khỏi buốt lạnh " Cậu ấy nói đúng, bản thân mình chưa bao giờ thất bại trước ai! "

Giờ thì chính tuyển Seigaku sao á?

Thì họ chính là cảm thấy bản thân ngu đần, hối hận, tội lỗi.

Rồi lại nhìn ánh mắt, vẻ mặt đến dáng người của thiếu niên tóc rêu xanh... Đều làm họ thấy bị hấp dẫn.

( Tác giả : Haha, dám vứt bỏ Ryoma, cho chúng bây mê với chả hoặc. )

Trở lại với Rakkaidai.

Đưa khăn và nước cho Ryoma, Naga hắn nhìn thấy Seigaku nhìn chằm chằm Ryoma với ánh mắt si mê liền mỉm cười.

Một nụ cười đắc ý.

Ryoma ôm chặt hắn, không quan tâm đến ánh mắt của đồng bào FA mà nhét cẩu lương đầy mặt.

- Nếu không nhờ có cậu, tôi sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay. _ Ryoma dụi đầu vào mái tóc màu lam, giọng nói khàn khàn có tiếng nghẹn ngào.

- Tôi đã nói rồi mà, tôi sẽ bảo hộ cậu. _ Dù chiều cao có hạn, hắn cũng xoa xoa mái tóc xanh rêu kia được.

Nhìn một màn tràn đầy hồng phấn, Rakkaidai cảm thấy mình là người dư thừa. À không, ngoại trừ những con người đang điên cuồng la hét và chụp hình thôi.

# Tống Mạn # Kẻ Cứu VớtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ