Chẳng mấy chốc, thời gian trôi đi như một cơn gió kéo mọi thứ cuốn theo. Mẫn Châu với sự chăm sóc nhiệt tình của Thái Nguyên đã khoẻ hơn rất nhiều, không còn bệnh vặt như lúc trước, da dẻ hồng hào, cơ thể không còn ốm yếu nữa. Cũng vì sức sống ngày càng hồi phục mà nhan sắc cũng ngày càng mặn mà hơn. Ai cũng thấy sự tiến triển rõ rệt này ở công chúa. Và công lao là nhờ vị thái y nhỏ tuổi tên Thái Nguyên hết.
Không chỉ trị bệnh thông thường mà còn ở bên bầu bạn, bảo ban công chúa khiến nàng dần dần bỏ hết các tật xấu mà rèn luyện thân thể vô cùng tốt. Đức vua cực kì hài lòng.
Vào một ngày đông, Thái Nguyên như thường lệ sang phòng chờ công chúa cùng đi dạo. Nhưng chờ mãi không thấy nàng ra, cô sốt ruột đi vào trong thì thấy một thân ảnh quấn chăn nằm im trên giường.
"Công chúa, Người không khoẻ à?" Thái Nguyên theo bản năng đưa tay sờ trán công chúa.
"Không phải!"
"Người lạnh sao?"
"Không phải!"
"Người... không muốn đi dạo với Nguyên à?"
"KHÔNG PHẢI!"
Nghe tới câu đó, Mẫn Châu ngồi phắt dậy. Nhận ra bản thân phản ứng thái quá, nàng chuyển sang ngồi bó gối rồi giấu mặt mình đi.
"Công chúa, nói Nguyên nghe, Người làm sao thế?" Thái Nguyên vẫn nhẹ nhàng chờ Mẫn Châu bày tỏ.
"Mỗi lần tới đông là ta lại bị cảm nặng, phải nằm liệt giường rất khó chịu. Trời ở ngoải lạnh lắm, ta không muốn lại phải chịu cái cảm giác đáng ghét ấy đâu!"
Mẫn Châu hận bản thân yếu đuối cứ hay bệnh thành ra sợ tiếp xúc với mọi thứ. Tuy giờ đã khoẻ hơn nhưng cảm giác quen thuộc vẫn còn đó, vẫn ám ảnh tâm trí.
"Công chúa đừng lo! Chẳng phải Người đã khoẻ hơn rất nhiều so với trước đó sao? Bây giờ không cơn lạnh nào có thể quật nổi Người đâu. Người không tin vào tài chữa bệnh của Nguyên sao?"
"Tin! Ta tin chứ! Chỉ là...."
Nghe đối phương nói, Mẫn Châu gật gù thấy có lý. Dù sao bản thân cũng thèm khát được khoẻ mạnh tung tăng khắp chốn. Nên lần này chắc không sao đâu nhỉ? Có Nguyên bên cạnh mà, lo gì.
Thấy công chúa đã buông xuôi, Thái Nguyên cầm tay nàng dẫn đi, không quên lấy thêm áo ấm cho đối phương.
Cả hai cùng song hành, cảm nhận khí trời se se lạnh của mùa đông. Vì mới là đầu đông nên những ánh nắng lúc này tuy yếu ớt nhưng lại đẹp đến lạ. Chúng như bừng sáng giữa khoảng trời tĩnh mịch.
Mẫn Châu thích thú ngắm những làn khói do bản thân thở ra. Cảm giác này mới thú vị làm sao. Rồi bất giác, nàng muốn làm một cột khói thật to.
Tiếng cười khúc khích kế bên khiến Mẫn Châu bừng tỉnh. Mình vừa mới làm trò dở hơi gì thế này? Nghĩ thế mà mặt nàng đỏ hết cả lên vì xấu hổ.
"Công chúa, Người thật sự rất dễ thương đó!"
Mẫn Châu nghe vậy vẫn chưa hết ngượng, dùng nắm đấm mèo con đánh yêu người kế bên một cái khiến Thái Nguyên cười mãi không thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
2kim_truyền thái y
Fanfiction"người đâu, mau truyền thái y cho ta!" "công chúa, người cần gì ở một thái y như thần?" "ta cần tình yêu của ngươi, liều thuốc chữa bách bệnh của ta!" Start: 19/11/2019 End: 1/12/2019