22 ~ t w i n d a r k

2.2K 147 5
                                    

Trong một căn phòng nhỏ, tiếng trẻ em khóc thét vang vọng. Tiếng người cha mồ hôi đầm đìa hỏi. Tiếng người mẹ thở phì phào nặng nhọc, cứ như rằng đã trút đi hơi thở cuối cùng. Trên tay họ, một đứa trẻ nhỏ bé được ghì chặt trong lớp vải mềm. Đôi cặp vợ chồng trẻ nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Chào con, Tomie Shakawa."

==========================

Tôi ngã người về sau, để lưng mình chạm vào nền cỏ. Tự do vươn tay, vươn chân về mọi phía. Tôi đã tìm lại được tư thế mà mình yêu thích.

"Tomie, vào nhà đi con. Trời đang lạnh"

Tiếng mà tôi vang ra từ đằng sau, từ trong căn nhà nhỏ xộc xệch. Tomie là tên tôi và tôi thật sự không thích nó. Tôi ghét cái người từng mang cái tên đó, tôi vẫn thích được gọi là (tên), nhưng điều đó chỉ khiến cha mẹ buồn hơn.

Vội vã, tôi lật người lại. Xoa lưng về phía mặt trời và nhanh chóng chạy lại căn nhà cũ kĩ quen thuộc.

Điểm đến của tôi đầu tiên là cánh cửa gỗ, đã bạc và phai màu đi rất nhiều, tôi nhớ rằng cha mẹ đã nhặt nó đâu đó sau đồi núi. Tôi phải mở cửa thật cẩn thận, cứ như sợ rằng, nó sẽ đổ sầm lên người tôi. Bên trong mọi thứ giống hoàn toàn với những gì bạn có thể tưởng tượng khi nhìn từ phía bên ngoài, lụp xụp, tối tăm, cũ kĩ và kém chất lượng. Thỉnh thoảng, sẽ nghe và nhìn thấy những con chuột bự cả gang tay chạy quanh quẩn khắp sàn.

Bước lên trên sàn bê tông, tôi không khỏi rùng mình vì nhiệt độ thay đổi quá đột ngột. Tôi không chịu được trời lạnh, nên thành ra tôi luôn biến nó thành mùa thu. Nhưng mẹ tôi lại không vui lòng.

Cha tôi thì là một nhà văn nghèo, sống mòn mỏi và bế tắc. Ông đã thất nghiệp khi cả hai người kết hôn. Mẹ nói rằng, tôi là động lực để ông đi làm trở lại. Mẹ tôi là một kế toán, từng bị hành hung và có khi đã mất đi trinh tiết của mình, mẹ sinh ra tôi khi đang ở trong một căn trọ cũ - cũng không ít lâu, cả ba đã bị đuổi.

Chúng tôi đều là những kẻ bị xã hội rùng bỏ.

Đều là những bông hoa đã héo úa, chẳng còn giá trị lời dụng.

Cả ba trốn tránh tất cả, chỉ vì những năm tháng yên bình.

Nói đến đây tôi bỗng phịt cười, tôi cười vì những suy nghĩ quá trớn của tôi, tôi cười vì những gì mà tôi đã thay đổi, tôi cười vì mình còn trẻ con.
Đứng giữa những thân thế lạnh giá, tôi lại cười.

Hay là hôm nay, ta cho trời mưa. Để cuốn đi những nỗi lầm bản thân mắc phải. Để trốn tránh Tokyo trong những ngày buồn bã.

.

.

.

   "Vậy đó là những gì cô biết về năng lực của mình?"

Một tên tóc cam nhìn tôi, hắn ngồi xõm xuống, mặc cho chiếc áo choàng đen bị lấm bẩn. Khung cảnh quanh tôi thật hổn độn. Tôi vừa bị xích, vừa ăn một cú đạp vào bụng, một cú tát vào mặt và một gô nước lạnh. Chưa kể rằng quai hàm của tôi như bị gãy làm ba, giờ phải ngồi trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của hắn.

《Bungo Stray Dog X Reader》Tình yêu bình dịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ