Những ngày lễ trôi qua và mọi người đã quay trở lại với nhịp sống thường ngày. Jungkook quay trở lại trường học, bắt đầu một học kỳ về môn học gì đó cậu chẳng quan tâm lắm, trò chuyện với những người cậu không thực sự muốn biết.
Có một sự im lặng kỳ lạ trong cuộc sống của cậu, gần như là sự trống rỗng đến khó chịu. Cô đơn. Jimin đã trở lại ký túc xá ở trường đại học của anh ấy, những tin nhắn giữa họ nhanh chóng thưa thớt dần. Mặc dù chẳng còn bao lâu nữa trước khi họ gặp lại nhau vào dịp tết nguyên đán, Jungkook cảm thấy có điều gì đó không ổn, và cậu quyết định gọi cho anh vào một ngày nào đó.
Tốn tận ba hồi chuông để Jimin cuối cùng cũng nhấc máy. Jungkook thở phào nhẹ nhõm vì anh ấy đã làm thế, mong muốn được chìm đắm trong một cuộc trò chuyện vô tận mà họ đã không có trong một thời gian dài.
" Hey," cậu cố để tỏ ra bình thản, thế nhưng vẫn không thể giấu nổi một chút phấn khích trong giọng nói của mình.
" Hey." Jimin đáp lại, nghe xa cách như thể anh chưa từng ở đó. Cảm giác có gì đó không đúng. Jungkook có thể cảm thấy nhịp đập của trái tim mình ngày càng nhanh hơn, và nó không phải vì nghe thấy giọng Jimin, mà là do sự quặn thắt trong ruột cậu.
" Ở trường thế nào rồi anh?" cậu hỏi nhanh, muốn đè nén hết tất cả những cảm xúc mơ hồ này xuống. "Em thấy anh không trả lời tin nhắn của em nên chắc anh đang bận rộn lắm."
"Mhm," Jimin ậm ừ " Mọi chuyện ổn, anh đoán vậy."
Jungkook bắt được ngay khi anh dừng lại, không để cho bất cứ một sự im lặng nào chen vào cuộc trò chuyện. " Anh có tham gia câu lạc bộ mới nào không? Câu lạc bộ anime của bọn em vừa bắt đầu lại và bọn em sẽ có một sự kiện về bộ anime trượt băng mới vào lễ kỉ niệm-"
"Jungkook." Giọng nói từ đầu giây bên kia vang lên nặng nề và Jungkook cuối cùng cũng ngừng lan man về câu chuyện của mình.
"Jimin?"
" Nghe này, bây giờ anh thực sự đang rất bận rộn với đống bài vở." Có điều gì đó trong giọng nói của Jimin khiến cho cổ họng Jungkook nghẹn lại.
" O-oh." Nghe chẳng hề giống anh ấy. Jungkook không thể làm gì ngoài chấp nhận. Lòng bàn tay cậu trở nên lạnh buốt và trái tim cậu cảm thấy thật nặng nề. Nuốt xuống những lo lắng, Jungkook cố để giọng mình nghe bình thường nhất, cố để làm ra vẻ như thể mọi thứ vẫn như trước. " Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Jimin im lặng một lúc trước khi buông tiếng thở dài. " Jungkook... anh nghĩ chúng ta tốt nhất nên dành cho nhau một chút khoảng cách." Anh ngừng lại, có vẻ như đang giữ lấy hơi thở. Và Jungkook muốn anh dừng lại, bằng cách nào đó đóng băng thời gian và dừng điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra ngay bây giờ. " A-anh đã tự nhủ rằng đêm giao thừa sẽ là lần cuối cùng... Jungkook, đó là năm mới, là một cơ hội mới để thay đổi, để cho tất cả mọi người thấy một con người mới của em."
Jungkook thoát ra khỏi dòng suy nghĩ bởi cảm giác mặn chát trên đầu lưỡi, và đó là lúc cậu nhận ra tầm nhìn của mình bị mờ đi và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans | Just Give Me a Reason [KOOKMIN]
FanfictionJimin cho Jungkook thấy những lý do cậu cần có một cô bạn gái, và một lý do mà cậu không cần.