4

4.6K 475 28
                                    

Jungkook biết cậu cần phải đi đến đâu để tìm anh. Chỉ trong một vài giờ đồng hồ, cậu đã thành công chạy đến trường đại học của Jimin, và đứng trước cửa phòng kí túc xá của anh.

Cậu đã đi quá xa để có thể quay đầu lại. Cậu cần phải đưa anh trở lại. Cậu cần bạn thân nhất của mình. Không, không còn chỉ là bạn thân nữa. Jimin là người quá quan trọng đối với cậu để có thể chỉ là bạn thân. Và cậu tốn quá nhiều thời gian mới nhận ra điều ấy.

Cậu ngập ngừng gõ cửa. Tiếng những khớp ngón tay cậu gõ vào mặt gỗ dày vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.

Không có ai trả lời.

"Jimin?" cậu gõ cửa lần nữa, lần này mạnh hơn một chút. " Jimin, là em đây, mở cửa đi...xin anh." Câu nói kết thúc trong tiếng thì thầm như thể giọng nói của cậu bị kẹt lại nơi cuống họng.

Vẫn không có ai trả lời.

Jungkook thở dài, trượt mình xuống cánh cửa. Nếu Jimin không có ở nhà, cậu sẽ đợi cho đến khi anh về. Nếu anh ấy không mở cửa, cậu sẽ chờ cho đến khi anh ấy phải rời đi vì tiết học hay gì đó tương tự.

Cậu sẽ đợi anh.

Và đây chính là cảm giác khi chờ đợi một người đấy.

Cậu không biết mình đã ngồi đây bao lâu, cho đến khi cánh cửa cuối cùng cũng mở và đưa cậu ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cậu không chắc là mình có ngủ hay là thức nữa, lạc trong những suy nghĩ của chính mình. Có lẽ tâm trí cậu đã trôi dạt đi đâu đó mất rồi.

"Jungkook?" Một giọng nói run rẩy cắt ngang sự im lặng "E-em làm gì ở đây?"

Jungkook nhìn đến hình bóng quen thuộc đang đứng sau cánh cửa, đôi mắt vẫn đang cố chớp đi dư âm của giấc ngủ vẫn còn đó. Tuy nhiên, có điều gì đó trong đôi mắt ấy khiến cậu suýt chút nữa đã không nhận ra Jimin. Chúng hơi sưng và đỏ quanh viền mắt đã được lau khô, có gì đó buồn bã không đơn giản chỉ do cơn buồn ngủ.

Jimin trông thật buồn.

"E-em cần phải nói với anh" Jungkook bật dậy, nhanh đến mức cậu trượt chân và nhào về phía người nhỏ hơn.

"Cái-" Jimin đỡ cậu nhưng Jungkook nhanh chóng kéo anh vào một cái ôm thật chặt.

" Jimin, anh không thể làm thế với em được." Cậu siết chặt vòng tay của mình quanh eo anh, như thể không còn khoảnh cách nào giữa họ. Như thể điều này khiến cho mọi thứ trở nên đúng đắn thêm lần nữa và như cả vũ trụ chỉ quay quanh mỗi mình họ. " Em nhớ anh nhiều lắm. Đừng rời xa em mà."

"Jungkook," Khi anh đẩy cậu ra, có chút dịu dàng trong ánh mắt anh, để lộ ra Jimin mà Jungkook hiểu rõ nhất. Sự yêu thương hiện ra sâu thẳm nơi đáy mắt anh một lần nữa, nhưng khác là cậu chưa bao giờ thấy Jimin dễ bị tổn thương đến vậy.

Có lẽ cậu chưa từng để ý đến bức tường mà Jimin đã tự dựng lên suốt thời gian qua. Là bạn thân nhất của anh, nhưng cậu thực sự hiểu anh được bao nhiêu? Tình bạn của họ cuối cùng cũng khiến Jungkook nhận ra cậu chưa từng để tâm về suy nghĩ của Jimin, về những cảm xúc anh một mình che giấu. Nhưng có vẻ như tất cả chúng đều đang sụp đổ.

Trans | Just Give Me a Reason [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ