Chương 10-1

323 15 0
                                    


Rầm! Rầm! Rầm!!! Trên núi truyền đến mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp, Mặc Nhiên cùng chúng đại thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, một lát sau, có một đạo hào quang từ từ rơi xuống.

“Phiền Lê!” Mặc Nhiên hướng hắn đi qua.

Trên người Phiền Lê đầy những vết thương thâm tím, hắn ôm ngực đứng xuống một phiến cầu thang nổi trên mặt nước, Mặc Nhiên thấy hắn, trong lòng hiện lên cảm giác nghi ngờ.

“Mặc Nhiên!” Hắn hướng y vươn tay, Mặc Nhiên vội bước qua, Phiền Lê một tay ôm lấy y kéo vào trong ngực. Đám thần tướng cũng vội vàng chạy qua.

“Bệ hạ! Bệ hạ người không có việc gì đi?”

“Không có việc gì.” Phiền Lê được Mặc Nhiên đỡ đứng lên, hắn phun ra một ngụm nước bọt có lẫn huyết.

“Còn cái tên giả mạo kia?”

“Đã chết.” Phiền Lê lời ít mà ý nhiều, hắn tựa vào trên vai Mặc Nhiên, thấp giọng nói: “Mệt chết ta, chúng ta mau trở về thôi.”

Mặc Nhiên không nói một tiếng đỡ lấy hắn, bay trở về cung. Các đại thần đang nóng lòng như lửa đốt thấy bọn họ đã trở lại, lập tức tiến đến hỏi han.

“Bệ hạ, tên giả mạo kia đâu?”

“Bệ hạ, việc này không đơn giản a, nhất định phải điều tra rõ!”

“Bệ hạ, vi thần cho rằng…”

Phiền Lê không nhẫn nại được rống lên: “Đều cút hết cho ta! Có chuyện gì sáng mai nói sau!”

Các đại thần biết rõ tính nết của hắn, không dám khinh suất, ngoan ngoãn khép miệng nhường đường. Phiền Lê cùng Mặc Nhiên ở dưới cái nhìn của bọn họ, cùng bay trở lại hậu cung. Vì không muốn Ân Tường bị làm ồn quấy khóc, Phiền Lê sai nhũ mẫu ôm hắn đến phòng khác. Ngự y qua đây thay Phiền Lê làm vài thứ trị liệu đơn giản, các vết thương trên người hắn rất nhanh liền phục hồi như cũ.

Ngự y cùng thị thần đều đã lui ra, trong phòng chỉ còn Mặc Nhiên cùng Phiền Lê.

“Một buổi tối hảo hảo như vậy lại náo động hết cả.” Phiền Lê ngồi ở trên giường, ấn ấn bả vai, dùng ngữ khí oán giận nói. Mặc Nhiên đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú vào hắn.

“Làm sao vậy? Còn không lại đây ngủ?” Phiền Lê khó hiểu hỏi.

“Ngươi là giả phải không?” Mặc Nhiên nói nhỏ.

Phiền Lê ngẩn ra, chợt nhíu chặt mày. “Ngươi đang nói ngốc gì vậy?”

“Ngươi là giả mạo. Đúng không?” Mặc Nhiên lặp lại.

“Mặc Nhiên, như thế nào ngay cả ngươi cũng trở nên hồ đồ?” Phiền Lê ra vẻ tức giận.

“Ngươi không cần giả vờ, ngươi không phải là bệ hạ thật sự.” Mặc Nhiên khẳng định vô cùng chắc chắn.

“Ngươi dựa vào cái gì nói ta không phải thật?” Đối phương hỏi, Mặc Nhiên lui ra phía sau từng bước, nói:

“Tuy rằng thanh âm, diện mạo, lời nói và hành động của ngươi, đều giống hệt bệ hạ, chính là trên người của ngươi không có loại khí thế độc đáo của hắn.”

Thiên Thần Chi SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ