Chương 4

2K 116 0
                                    

Phác Xán Liệt ở trên giường lật qua lật lại hơn một giờ cũng không cách nào ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra hình ảnh Biên Bá Hiền ngồi ở bậc thang hội trường chờ hắn, chưa hết, trong vô thức đưa tay chạm môi mình, chỗ này vài tiếng trước bị cậu hôn, xúc cảm dường như còn quanh quẩn.

Phác Xán Liệt trở mình lần nữa, cuối cùng cáu kỉnh ngồi bật dậy, rời giường.

Lúc đang rót nước uống thì đèn phòng khách đột nhiên sáng trưng.

"Trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Phác tiên sinh mới vừa về đến nhà, sắc mặt thoạt nhìn hơi uể oải.

"Ngủ không được." Phác Xán Liệt đáp. Anh trai hắn nhật lí vạn ky [1], mỗi ngày đều về trễ là loại chuyện không mấy kinh ngạc. Bất quá bình thường Phác tiên sinh về tới hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngày hôm nay chạm mặt thành thử thấy có chút khác thường.

[1] Nhật lí vạn ky: chỉ người làm chủ có trăm công nghìn việc.

"Ngủ không được cũng quay lại giường ngay đi, đừng nghĩ ngày mai là cuối tuần thì thoải mái thức khuya."

"Biết rồi." Phác Xán Liệt đem cất ly nước, vốn định trở về phòng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "À, anh."

Phác tiên sinh dò xét nét mặt, nhìn rõ em trai mình có chút phân vân bèn hỏi: "Việc gì?"

Phác Xán Liệt tiến đến trước mặt anh trai, xoắn xuýt mãi mới mở miệng, "Nếu có người thích anh nhưng anh không thích người ta, anh sẽ làm thế nào?"

Phác tiên sinh nghe xong, nhướng mày: "Nói chuyện yêu đương? Có người theo đuổi?"

"Không..." Phác Xán Liệt vội phủ nhận, "Em tùy tiện hỏi thôi."

"Ngồi xuống." Phác tiên sinh đẩy Phác Xán Liệt tới sô pha, sau đó cũng ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói, "Không thích thì trực tiếp từ chối, đừng để người ta mong chờ."

"Nhưng... thẳng thắn quá sợ sẽ tổn thương cậu ấy. Có cách nào hạn chế gây tổn thương nhất không?"

"Nếu như thực sự không thích, em thuận theo người ta không phải mới là gây ra tổn thương sao? Gọn gàng dứt khoát nói rõ chính là cách hạn chế gây tổn thương nhất."

Phác tiên sinh hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, "Bất quá cứ xác định tình cảm của mình rồi hãy quyết định. Tỷ như em nói không muốn người ta tổn thương, đến tột cùng là vì cái gì phải hiểu rõ. Nếu như chỉ vì cảm thấy hổ thẹn thì không sao, còn nếu không chỉ có những thứ này, vậy cũng không cần bàn nữa."

Phác Xán Liệt cái hiểu cái không, mấy lời này rõ ràng vượt xa IQ của hắn, mà Phác tiên sinh lại cảm thấy hôm nay nói chuyện đủ lâu rồi, cho nên không bận lòng nữa, đứng dậy bỏ đi.



Sang tuần mới trở lại trường học, Phác Xán Liệt nhận ra có vài chuyện bất thường. Chẳng hạn như khi hắn trên đường quay về lớp, từ hành lang nhìn thấy hai nữ sinh lạ mặt bước vào phòng học của mình dáo dác như tìm ai, lúc bọn họ xoay người bắt gặp ánh mắt hắn, một giây sau bị dọa đến mặt mày biến sắc, mặc kệ cả đối phương mà bỏ chạy.

Edited/ChanBaek | CHỨNG NHẬN NGỌT NGÀO | Vườn trường - NgọtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ