Chương 28

765 62 4
                                    

Thúy Vân thức sớm hơn mọi lần liền tự thân xuống bếp để đun nước tắm. Tiểu Ngọc cũng sớm đã thức giấc để chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Xuống bếp liền thấy bóng lưng mảnh khảnh cùng tiếng ho nàng không khỏi nhíu mày.

" Đại nhân!"

" Aaa..." Thúy Vân giật mình quay lưng lại nhìn con người vừa gọi nàng, tay ôm lấy ngực trái.

" Ngươi là ma hay quỷ a, đi cũng không có chút tiếng động, lại còn lớn tiếng gọi ta như vậy "

" Ngài làm gì ở đây, mặt mũi dính nhọ nồi hết a"

" Ta...ta muốn nấu nước tắm "

" Ngài chỉ cần gọi nô tì một tiếng, nô tì sẽ hầu hạ ngài a. Mời ngài ra khỏi đây cho"

" Ngươi..."

Thúy Vân chống hai tay, quay mặt đi giận dỗi.

" Ta không thích người khác hầu hạ, tự mình làm ta thấy thích thú hơn"

Tiểu Ngọc đập tay lên trán thở dài lắc đầu.

" Hảo hảo, ngài muốn làm gì tùy ngài, nhưng phải nói với nô tì một câu a"

Tiểu Ngọc vừa nấu cơm vừa nhìn " cục thịt " to xác nhà nàng hành sự.

" ĐẠI NHÂN! "

" H- hả?"

" Củi cho nhiều quá, ngài mau bỏ bớt ra, nếu không sẽ không cháy, lại tạo ra quá nhiều khói"

" Ân"

" ĐẠI NHÂN ! "

" Ch...chuyện gì nữa a?"

" Nấu nước phải đóng nắp nồi vào, như vậy sẽ mau sôi hơn "

" Được"

" ĐẠI NHÂN ! "

Aaa, nàng thực muốn phát tiết a. Cái con người này không thể gọi nàng nhỏ nhẹ hơn a? Mỗi lần gọi lại khiến nàng hồn bay phách lạc, gà đang gáy cũng phải ngưng vì tiếng gọi của nàng. Người trong phủ không khỏi thi nhau dậy sớm.

" Ngươi là bị làm sao a?"

" Cơm chín rồi,ngài ăn xong rồi hẵng đi tắm"

Xong xuôi hết việc cá nhân nàng mặc đồ thường dân, chuẩn bị ly khai ra khỏi phủ.

" ĐẠI NHÂN !"

" Ngươi là muốn cái gì? Không thể gọi ta như bình thường được sao?"

" Ngài đi cẩn thận, nhớ trở về đúng giờ. "

" Được, việc chi tiêu trong phủ, nhờ người "

Thúy Vân lại tất bật với công việc, từ khi nàng trở lại làm, nhiều nữ nhân trong huyện thường xuyên ghé thăm quán từ sớm. Nàng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng với nụ cười sáng lạn với khách, điều hiển nhiên những ai nhẹ dạ liền sẽ bị nàng cuốn hút mà đến quán thường xuyên a. Nhưng nàng vẫn ngây ngô nghĩ rằng, quán đã làm lâu năm nên đông khách cũng không có gì lạ. Mà trong thời điểm mặt trời chưa lên lại đã có nhiều khách, nàng cũng không lấy làm lạ, không mảy may suy nghĩ nhiều. Nàng đến đây là để làm việc a. Càng nhiều khách, nàng càng được hưởng lợi nhiều.

Kiều tỷ, tâm của nàng không thể chứa ta sao? [ BHTT + Tự viết] ( Hoàn) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ