06-3

5.5K 467 32
                                    

Nghiêm Dật bị đá mấy cái cũng không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, huống hồ Vương Nhất Bác căn bản cũng không muốn lấy cái mạng quèn của hắn ta, lúc ra tay còn chừa lại mấy phần sức.

Cậu không muốn lãng phí thời giờ của mình trên thân một kẻ rác rưởi như Nghiêm Dật.

Bác sĩ trong phòng y tế khám qua một lượt nhưng vẫn không yên tâm, ngỏ ý muốn đưa người đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không ngờ Nghiêm Dật lại ôm ngực đứng lên, ánh mắt không rõ ý vị mà cười nói với giáo viên.

"Không sao đâu ạ."

Vương Nhất Bác lúc này đã bị tóm đến văn phòng, sau khi thầy chủ nhiệm tiếp được cuộc gọi từ phòng y tế mới thở phào một hơi. Ông mới vừa ngưng miệng được mấy giây để nghe điện thoại, gác máy xong lại tiếp tục chỉ vào mũi cậu mà mắng.

"Bạn học Vương này, em không biết sợ à? Lần này lại đánh người, lại tiếp tục đánh người! Lỡ xảy ra án mạng thì tôi làm gì với em bây giờ? Em chê trường học tự do quá nên muốn đổi gió đi ăn cơm tù có phải hay không?"

Vương Nhất Bác im lặng không nói, thầy chủ nhiệm chỉ có thể âm thầm oán hận đúng là đàn khảy tai trâu.

"Đi về, đi về cho tôi! Tức chết mất! Mà chờ đã, chút nữa tôi sẽ gọi về cho người nhà của em, sáng sớm ngày mai nhớ nộp ba ngàn chữ kiểm điểm, à không không, năm ngàn!"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài đã nghe thầy chủ nhiệm gọi giật lại.

"Mà khoan đi đã, nghe thầy hỏi, có phải học trò kia cũng khi dễ em hay không? Trước giờ có bị cậu ta đánh lần nào chưa? Tuy tôi hay mắng em, nhưng học sinh trường mình tuyệt đối cũng không thể để cho người khác dễ dàng bắt nạt."

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thầy chủ nhiệm hói đầu vừa dông dài vừa nghiêm khắc trước mặt, đáy lòng bỗng dưng khồn rõ là tư vị gì, chỉ có thể lắc đầu đáp một câu "Không có."

"Vậy về nhà đi, suy xét bản thân lại cho đàng hoàng, lần này là lỗi nặng đấy, hừ!"

Vương Nhất Bác gật đầu lui ra ngoài, thầy chủ nhiệm đằng sau lại bắt đầu lải nhải.

"Trên đường đừng có gây chuyện, nhớ chú ý an toàn..."

.

Nắng chiều rải đầy sân trường, Vương Nhất Bác híp híp mắt bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đột nhiên cảm thấy trường học cũng là một nơi không tệ, tự nhủ bản thân về sau phải cố gắng học cho thật giỏi.

Nhưng thiếu niên vừa đi được nửa đường, tâm tình tốt đẹp đã bị người khác chặt đứt.

Nghiêm Dật được hai học sinh dìu tới từ hướng đối diện, vừa trông thấy cậu liền cười lạnh.

"Ngứa đòn?" Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hắn.

"Nhờ tôi chủ động nói với giáo viên là không sao, chứ nếu không...cậu nghĩ mình có thể được thả về nhà sớm vậy ư?" Ngữ khí của Nghiêm Dật mang theo thị uy.

"A, dạo này chó cũng biết sủa tiếng người."

Trong sân trường trống hoác, hai thiếu niên Alpha yên lặng giằng co, bạn học đang dìu Nghiêm Dật cũng bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, chỉ sợ lát nữa bọn họ sẽ lại lao vào đánh nhau.

zsww | Tiểu biến thái (hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ