Chung Mẫn Ngôn nghe thấy Toàn Cơ cũng bị rút trúng, sắc mặt càng trắng. Hắn len lén nhìn thoáng qua sư phụ, trên mặt người tuy không có dao động gì, nhưng trong mắt lại nổi lên bão táp. Mọi người thấy nhiệm vụ hái hoa lần này chỉ có ba cao nhân đắc đạo, hai người khác vẫn là hài tử, không khỏi xôn xao nghị luận. Hơn nữa năm người trong nhóm thì có bốn người là người của Thiếu Dương phái, nhiệm vụ hái hoa này có thể nói là do Thiếu Dương phái đảm trách. Lại nói tên của Toàn Cơ cũng bị rút trúng, người khác còn tạm được, nhưng phản ứng kịch liệt nhất vẫn là Hà Đan Bình. Nàng một là kinh hãi hai là ngoài dự đoán ba là giận. Kinh hãi là lại có thể rút trúng hai tiểu bối; ngoài dự đoán là tên Toàn Cơ làm sao có thể xuất hiện trong giỏ trúc; giận là nếu không có Tống đạo trưởng ở đây khiêu khích, chuyện sẽ không phát triển đến mức này. Nghĩ đến Toàn Cơ gầy yếu cái gì cũng không biết lại phải xuất hành làm nhiệm vụ hái hoa, trong lòng người làm mẫu thân như nàng như kim châm xát muối. Toàn Cơ ngay cả trung bình tấn cũng không ngồi được! Chuyến đi này rõ ràng chính là chịu chết. Rốt cục là kẻ nào đã viết tên Toàn Cơ bỏ vào? Sở Ảnh Hồng thấy nàng thần sắc không bình thường, vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy, ôn nhu nói: "Bình tỷ, không có việc gì đâu. Ta cùng chưởng môn nhất định liều chết bảo hộ bọn Toàn Cơ, không để hai hài tử này chịu một chút thương tích gì." Một bên Linh Lung lại náo loạn vội vàng la lên: "Thế nào lại là muội muội! Muội muội cái gì cũng không biết, nàng sao có thể đi? ! Vì sao không phải ta? Phụ thân, mẫu thân! Ta có thể thay muội muội đi nha! Để ta đi đi!"
Chử Lỗi sắc mặt khó coi, chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi không thể đi, ngoan ngoãn ở lại Thiểu Dương Phong luyện công. Mẫn Ngôn ——" hắn quay đầu gọi thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia, "Đi Minh Hà động, mang Toàn Cơ tới đây." Chung Mẫn Ngôn đành phải đáp ứng, 'dạ' một tiếng, xoay người bước ra khỏi trâm hoa sảnh. Nghĩ không ra vì sao sư phụ bảo hắn đổi tên Linh Lung thành Toàn Cơ. Đồng dạng đều là nữ nhi của người, người dường như bất công quá mức . Tuy rằng chính hắn ngày thường có quan hệ thân thiết với Linh Lung, đối với Toàn Cơ kỳ quái không có thiện cảm, nhưng nghĩ đến nữ hài tử kia trong bóng đêm cuộn mình run rẩy trên giường đá, trong lòng hắn nhịn không được liền khó chịu. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ chưởng môn cảm thấy để cho Toàn Cơ đi chịu chết tương đối có thể chấp nhận được sao. . . . . . ? ! Hắn nghĩ không ra. Chung Mẫn Ngôn liền vì Toàn Cơ mà bất bình một chút, nghĩ đến là mình viết tên nàng lên nan tre, lại càng thêm hối hận. Trong nội tâm hắn âm thầm thề, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ Toàn Cơ an toàn, nàng là người vô tội bị liên lụy vào, hắn cũng có một phần trách nhiệm. Đương nhiên, hắn còn không biết, trong lòng hắn cô gái số khổ "đáng thương run rẩy trong bóng đêm " kia, bởi vì chờ không được cơm trưa, liền ăn hết lương khô, ôm cái bụng tròn vo nằm trên giường thảnh thơi ngủ trưa. Chung Mẫn Ngôn khua nước cùng kêu la đem Toàn Cơ từ mộng đẹp miễn cưỡng kéo ra. Nàng dụi dụi mắt ngồi lên, hãy còn mơ mơ màng màng, bên tai chỉ nghe tiếng hắn ồn ào: "Chử Toàn Cơ! Chử Toàn Cơ! Mau cùng ta đi ra ngoài!" Cách hắn gọi tựa như gọi hồn khiến cho Toàn Cơ luống cuống, nhanh chóng thắp sáng ngọn nến để nhìn là đã xảy ra chuyện gì. Đã thấy Chung Mẫn Ngôn từ trên thuyền nhảy xuống, nhanh như chớp chạy tới, lôi cánh tay của nàng kéo ra ngoài, miệng la lên: "Đừng ngủ! Có gì ủy khuất buổi tối nói sau, tùy ngươi quở trách ta tuyệt không phản kháng. Mau! Hiện tại đi cùng ta." Toàn Cơ nghĩ đến đã xảy ra chuyện đại sự, bị hắn lôi lảo đảo vài bước, thật cẩn thận hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Bốn phái khác tấn công núi Thiểu Dương của chúng ta sao?" "Hừ! Ngươi. . . . . . Miệng không phun được ngà voi . . . . . ." Chung Mẫn Ngôn thuận miệng mắng nàng, không biết như thế nào lại rụt lại, chỉ nói: "Lần này nhiệm vụ hái hoa có ngươi. Cùng ta lên đỉnh núi Thiểu Dương sẽ biết." Toàn Cơ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nhìn ý tứ của hắn hình như là lúc này muốn dẫn mình rời khỏi nơi này, cái này vừa lúc, nàng cũng chịu đủ sơn động âm lãnh này rồi. Sợ Chung Mẫn Ngôn tức giận đổi ý không mang nàng ra ngoài, Toàn Cơ gắt gao ngậm chặt miệng, một chữ cũng không còn hỏi. Lại nói trong trâm hoa sảnh trên đỉnh núi còn đang hỗn loạn không chịu nổi, Hà Đan Bình lo lắng quá độ hôn mê bất tỉnh, Sở Ảnh Hồng vội vàng chăm sóc nàng. Linh Lung đang quấn cha nàng muốn đi thay muội muội, tiếc rằng hắn nhất định không đáp ứng. Chử Lỗi lúc trước bảo Chung Mẫn Ngôn đổi tên Linh Lung thành Toàn Cơ, đều có suy nghĩ của hắn. Nữ nhi của mình như thế nào sao hắn lại không hiểu rõ. Linh Lung thích làm việc lớn, thích nổi bật, hơn nữa thường không biết tự lượng sức mình. Nếu viết tên của nàng, không rút trúng thì thôi, nếu rút trúng thì..., nàng đi theo, thấy yêu ma há có chuyện không động thủ sao? Lấy tính cách của đứa nhỏ này, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn núp ở phía sau. Nàng tuổi còn quá nhỏ, công lực còn yếu, cùng yêu ma đối trận chỉ là đường chết. Hắn sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết! Mà Toàn Cơ lại bất đồng. Đứa nhỏ này sợ phiền toái, chuyện gì cũng đều thích trốn ở phía sau, hơn nữa tính tình lười biếng, sẽ không hỏi lung tung tìm phiền toái. Hắn bảo Chung Mẫn Ngôn thay tên của Toàn Cơ, đương nhiên cũng không hy vọng có thể rút trúng nàng, nhưng nếu rút trúng, Toàn Cơ so sánh với Linh Lung, là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất nàng sẽ trốn, sẽ không xông lên liều mạng, như vậy mạng nhỏ có thể bảo trụ, hắn cũng có thể chuyên tâm chiến đấu. Mặt khác, Toàn Cơ tính tình lười biếng, không cầu tiến, lần này mang nàng đi ra ngoài, kích thích nàng một chút, cũng là chỗ tốt.
Trong phút chốc, hắn xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ trong đầu, mới hạ quyết tâm ám hiệu Chung Mẫn Ngôn viết tên Linh Lung thành Toàn Cơ. Giờ phút này ván đã đóng thuyền, thì càng không đổi ý. Hắn thấy Linh Lung quấn quít dữ dội, không khỏi cau mày nói: "Ta còn không truy cứu việc ngươi một mình lên đỉnh núi rình coi rút thăm! Còn dám già mồm với ta! Từ đêm nay bắt đầu phạt ngươi không thể ra hậu viện, luyện công cũng luyện trong nhà, không được bước ra cửa phòng nửa bước!" Linh Lung 'oa' một tiếng khóc lên, Sở Ảnh Hồng vội vàng lại gần cười cười khuyên nhủ: "Vậy là tốt rồi còn khóc cái gì? Giữ tinh thần xem trâm hoa đại hội đi! Hồng cô cô nhất định bắt về cho các ngươi một yêu ma cực phẩm!" Linh Lung chính là không thuận theo, vân vê chéo áo đã rách bươm, dường như còn khóc. Sở Ảnh Hồng nói nhỏ: "Mau, đi xem nương ngươi! Bọn ta lo lắng muốn chết đây! Không muốn nương sao?" Linh Lung lúc này mới chạy đến bên cạnh Hà Đan Bình, ôm cổ nàng khóc kể lể ủy khuất, cũng không dám náo loạn nữa. Lúc này một lão đạo nhân vẫn còn tráng kiện, thần thái trầm tĩnh tiến lại thi lễ nói: "Chử chưởng môn, lần này nhiệm vụ hái hoa không giống bình thường, mang theo hai tiểu bối quả thật không dễ, chi bằng rút thăm lại một lần nữa đi? Yêu ma hung mãnh, nếu không dốc lòng chuẩn bị nghiêm mật, gia tăng phòng bị, chỉ sợ sinh bất trắc."
BẠN ĐANG ĐỌC
Lưu Ly Mỹ Nhân Sát ( quyển 1) Edit
RomanceTên: Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Tên gốc: 琉璃美人煞 Tác giả: Thập Tứ Lang Thể loại: cổ trang, huyền huyễn, ngược, HE Trạng thái: hoàn Độ dài: 6 quyển Editor: HeoB165