Chương 5: giam cầm (hạ)

616 6 1
                                    

Chung Mẫn Ngôn là nam đệ tử Thiếu Dương Phong chữ lót 'Mẫn' có vai vế thấp nhất, mà chữ lót 'Mẫn' lại là toàn bộ đệ tử đồng lứa trẻ tuổi nhất của Thiếu Dương phái. Bởi vậy, rất nhiều việc vặt vãnh các sư huynh lười xử lý, đều giao cho hắn, hắn mỗi ngày so với các đệ tử khác bận rộn hơn gấp mấy lần.


Cho nên, đãng trí cũng là chuyện hắn thường xuyên làm.

Hôm nay ăn cơm trưa xong, hắn sớm đi vào luyện võ trường, cầm theo kiếm còn chưa vung cái nào, đã sớm có vài sư huynh tiến lại cùng hắn luận bàn. Nhị sư huynh Trần Mẫn Giác xảo trá nhất, kiếm chiêu mắt thấy đã muốn bại bởi tiểu sư đệ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẫn Ngôn a, có phải từ nay về sau ngươi đưa cơm cho tiểu sư muội không?"


Chung Mẫn Ngôn trong lòng cả kinh, kiếm chiêu lập tức lộ ra sơ hở, Trần mẫn Giác thừa dịp tiến vào, cổ tay vừa chuyển, đã đánh rơi kiếm của hắn, cười nói: "Ngươi thua. Còn không nhanh đi đưa cơm đi. Bằng không sư nương biết sẽ đau lòng đó nha."


Hắn lại có thể quên! Chung Mẫn Ngôn xám xịt chạy ra khỏi luyện võ trường, đi tới phòng bếp lấy cơm. Chỉ vì Toàn Cơ rất hiếm khi xuất hiện ở luyện võ trường, hắn cũng lười chú ý đến chuyện của tiểu sư muội này, buổi sáng học chiêu thức tiên pháp mới lại phức tạp, hắn chỉ lo luyện chiêu, lại đem chuyện bị giam giữ của nàng quên sạch sẽ.


Thực phiền, Chử Toàn Cơ nhất định có cừu oán với hắn, nàng bế quan, hại hắn cũng xui xẻo theo, mỗi ngày phải chạy tới Minh Hà động đáng sợ kia ba lần, thời gian tu hành sau giờ ngọ cũng bị rút ngắn.

Tuy rằng hắn bình thường rất thích nói giỡn, chuyện gì cũng đều cười híp mắt giống như không lo lắng gì, kỳ thật cũng là người tâm cao khí ngạo. Hắn vai vế thấp nhất, bình thường sẽ không được coi trọng, bị người khác sai vặt làm chuyện này chuyện kia, cho nên hắn đối với chuyện luyện công cực kỳ nghiêm khắc, đến nỗi hà khắc, thề nhất định phải vượt qua đại sư huynh, khiến cho người khác coi trọng chính mình. Trước mắt bởi vì phải đưa cơm cho Toàn Cơ, thời gian tu hành sau giờ ngọ chẳng khác nào giảm đi phân nửa, làm sao hắn có thể không buồn bực được.

Đại nương phòng bếp đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho Toàn Cơ đặt ở trong làn, thấy hắn đến liền cười cười đưa cho hắn, nói: "Này, mau đi đi. Đừng để cho nha đầu Toàn Cơ bị đói. Thật đáng thương nha." Đáng thương cái quỷ! Đáng giận mới đúng! Nàng lười biếng bị phạt, lại còn liên lụy người khác!Chung Mẫn Ngôn đi đến nửa đường, lặng lẽ vạch nắp che ra, đã thấy bên trong hai bàn đồ ăn, một chén cơm tẻ, còn có một chén canh nóng. Hắn len lén bốc một miếng sườn xào chua ngọt lớn nhất nhét vào miệng, ăn ngon lành. Hừ, không cho nha đầu lừa đảo kia ăn!Trong Minh Hà động không có ánh sáng, cho nên Chung Mẫn Ngôn đã sớm chuẩn bị cây đuốc. Khó khăn chèo thuyền đến nhà đá, bên trong lại tối đen như mực, không âm thanh. Hắn lạnh lùng nói: "Chử Toàn Cơ, ăn cơm." Không có người để ý đến hắn.Chung Mẫn Ngôn có chút bực mình: "Chử Toàn Cơ!" Hắn cao giọng. Vẫn là không có người để ý đến hắn.Chung Mẫn Ngôn rốt cục cảm thấy có chút không bình thường, nhanh chóng nhảy lên bờ tiến vào nhà đá, cây đuốc vung lên, đã thấy tiểu cô nương kia ở trên giường đá co lại thành một khối, hình như là đang ngủ, trong tay còn đang nắm một chiếc trống lắc. Trên thạch đài bên cạnh, có một bãi sáp nến, còn có ba cây chưa đốt cùng một hòn đá lửa. Hắn thở dài một hơi, vươn tay lay lay nàng, nói: "Chử Toàn Cơ, tỉnh, ăn cơm."Toàn Cơ mở đôi mắt ngập sương mù, đã thấy trước mắt ánh lửa sáng ngời, Chung Mẫn Ngôn vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn mình, trong tay hắn còn cầm một cái làn lớn màu đen. "Ăn cơm." Chung Mẫn Ngôn đặt thức ăn lên thạch đài* sau đó xoay người nhìn lại,lại thấy nàng co người lại không động đậy, không khỏi tức giận, "Nếu ngươi không ăn thì nói một tiếng, tiết kiệm ta đây mỗi ngày bay tới bay lui,thật lãng phí thời gian."Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người rét run, cũng không muốn nhúc nhích. Người này luôn hung tợn với mình, giống như mình thiếu nợ hắn vậy.Muốn cãi nhau với hắn, lại không có tí sinh lực nào;nếu không tích cự căn, chỉ sợ nương sẽ thương tâm. Nàng do dự nửa ngày, đành phải từ trên giường bò xuống ,vén một đống quần áo bưng bát cơm lên. Cũng may đồ ăn vẫn còn nóng,ăn thật ngon miệng. Nàng ăn hơn phân nửa, ngẩng đầu thấy Chung Mẫn Ngôn nhìn mình chằm chằm, liền nói nhỏ: "Ngươi cũng muốn ăn sao?" Chung Mẫn Ngôn bị nàng nói trúng tâm sự, mặt hơi đỏ lên, hừ một tiếng: "Ngươi ăn nhanh chút đi, ta được nhanh quay về luyện công." Toàn Cơ uống một ngụm canh, nói : "Ngươi bây giờ có thể đi.Lúc ăn cơm thì tới lấy chén dĩa bẩn, như vậy cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của ngươi."Hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói lời này, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Một mình ngươi ở trong này, không muốn có người nói chuyện với ngươi sao?" Toàn Cơ lại không trả lời,chỉ nhanh chóng ăn xong cơm bỏ chén dĩa vào trong làn* đưa cho hắn: "Ăn xong rồi, ngươi mang đi đi." Chung Mẫn Ngôn thấy thật xấu hổ,hắn ngượng ngùng tiếp nhận làn, còn muốn nói tiếp gì đó,lạithấy nàng lạnh đến sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi mềm nhũn, ôn nhu nói: "Buổi tối ta sẽ mang cho ngươi chăn bông cùng quần áo dày tới đây nhé?"Toàn Cơ đang cầu mà không được, hắnlại tự mình nói ra, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu.

Lưu Ly Mỹ Nhân Sát ( quyển 1) EditNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ