#3: 11:11

217 30 0
                                    

Chiều buông. Những ánh hoàng hôn rơi đầy ngoài hiên, tạo thành một bức tranh nhuốm màu cũ kĩ như những thước phim hồi 1990. Natsu đã về nhà, còn tôi thì loanh quanh trong căn bếp để chuẩn bị bữa tối. Đầu tôi bây giờ chỉ toàn hình ảnh của nụ hôn lúc nãy. Môi tôi vẫn còn dư vị của chiếc que kem chocolate ngọt ngào, và mỗi lần mường tượng lại sự mềm mại mà nó mang lại, tôi nghe vành tai mình nóng bừng lên.

Tôi có thói quen đọc những tin nhắn sau bữa tối. Ba mẹ bảo rằng vẫn còn bận việc bên nhà ngoại nên chắc là đến trưa mai mới về, thế nên tôi kiểm tra lại cửa nẻo và mấy cái ổ khoá ở cửa sau. Xong đâu đấy, tôi tắt đèn và quay về phòng mình. Hôm nay tôi có hẹn làm trận game với mấy người bạn qua mạng. Và để đừng làm phiền hàng xóm, tôi đóng kín cửa sổ để những tiếng la hét của tôi không lọt ra ngoài.

- Wendy cẩn thận nhé. Trên tầng hai chỗ em có người đấy!

Tôi nói, nhanh tay chuyển sang cây Kar98 nằm bên vai phải và bật ống ngắm lên. Tôi nghiêng đầu, loay hoay tìm vị trí của kẻ địch vẫn còn chạy loanh quanh nhặt trang bị trên tầng. Ken cũng đang ở gần đó và không ngừng đi chuyển. Cậu lên tiếng hỏi ý kiến cả đội:

- Có nên tấn công lên luôn không?

- Tao đang chạy sang này, chờ tí.

Jay nhanh nhẹn đáp lời. Và tôi thấy cậu nhảy vèo vèo từ thùng container này sang thùng container khác và hạ cánh ở trước cửa căn nhà mà kẻ địch đang trú ngụ. Tôi xách cây AKM lên và lao theo hướng Jay vừa chạy đến. Có một trận giáp lá cà vừa diễn ra và Jay gục ngay lập tức. May sao, Ken đã cứu nguy kịp thời. Lúc tôi đến nơi thì Wendy ngỏm củ tỏi từ lúc nào chả rõ, Jay đang được Ken "xoa mông" và cái hòm xác của tên địch đang chớp sáng lập loè. Suốt trận ấy, tôi chẳng giúp đỡ gì được Ken và Jay, còn Wendy thì rên rỉ hầu như mọi lúc vì em chết sớm, và đồng đội nhặt được toàn mấy món tráng bị "tủ" của em.

- Chị Lucy, ở đây có ống ngắm này, loại mà Wendy hay dùng ấy.

- Mày thôi đi Jayyyyy!

Tôi chỉ biết cười khi Wendy bị trêu như thế. Cũng may mà Jay và Ken không cảm thấy khó chịu mấy khi có thêm tôi trong đội, dù tôi bắn không hay lắm và toàn làm cả đội kết thúc trận sớm vì mấy màn đấu súng dở ẹc của tôi.

Chơi thêm được vài trận, tôi vẫy tay chào và chuyển sang chơi cùng đội khác. Đây là hội chị em chuyên đi loot dạo của tôi và đương nhiên là tôi có thể thoải mái trò chuyện hơn khi chơi cùng đội của Wendy. Chúng tôi chạy một vòng bản đồ, từ khu nhà này sang khu nhà khác để tìm trang bị, và sẵn sàng bỏ chạy khi nghe tiếng súng của địch từ xa. Tuy nhiên, cái pha ăn gà căng đét mà team tôi làm được đã khiến tôi không còn mất niềm tin về một tương lai tươi sáng mà đứa nào cũng cầm trong tay chiếc rank Cao Thủ lấp lánh ánh vàng nữa, dù hiện tại tôi cũng đạt rank đấy từ đời nào rồi.

Khi tôi dừng chơi thì đồng hồ đã điểm 12 giờ 56 phút.

Có một điều kì lạ là đèn từ cửa sổ bên kia vẫn sáng. Và khi tôi mở cửa sổ ra để ngắm trăng trong khi nhấm nháp tách trà nguội lạnh của mình, tiếng đàn từ phía đối diện chạy ào vào và nấp ở một góc phòng tôi. Khu phố hầu như đã chìm hết vào màn đêm cả rồi. Chỉ có mấy kẻ thức khuya vẫn còn miệt mài bên ánh trăng và những ngọn đèn chưa tắt là vẫn ngồi đấy, và nghe giọng ca của Natsu xoa dịu những nỗi niềm riêng. Cậu hát những bài nhạc mà ít người biết tên. Nhưng chúng lại là những bài mà tôi vẫn hay nghe mỗi khi cần buông lơi mỏi mệt. Tôi thấy mặt trời toả sáng, và tôi nhoẻn miệng cười.

[Nalu] Là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ