#4: Thế thôi

187 30 0
                                    

Điều đầu tiên anh Lyon làm sau khi về nước là lên lịch hẹn hò với hội bạn thân của anh. Anh hòa mình vào mấy cuộc vui từ đêm tới sáng và cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến cuộc sống trước giờ của tôi. Tôi vẫn dậy lúc tám giờ sáng, hoặc có khi là chín giờ nếu lỡ để cho bản thân buông thả một tí. Vẫn dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày hay "đình công" đôi ba bữa nếu cảm thấy lười quá. Vẫn nấu bữa trưa và tối, dù nó có hơi nhiều thêm một tí so với trước đây. Và vẫn nghe Natsu đàn trước khi đi ngủ. Thỉnh thoảng, anh Lyon mang về mấy món ăn đường phố như quà vặt cho tôi, hệt như mỗi lần mẹ đi chợ về hồi chúng tôi còn bé xíu. Tôi từng bảo với anh rằng anh giống hệt mẹ qua từng cử chỉ, rằng mẹ hẳn sẽ bất ngờ lắm khi cùng ba trở về và nghe tôi kể về những niềm vui nhỏ xíu mà anh luôn dành cho tôi mỗi ngày. Chỉ là có một thoáng ngạc nhiên, khi anh tôi phải chạy ào vào phòng tắm và bật khóc nức nở. Anh trai tôi luôn khóc khi tôi nhắc về ba mẹ. Có lẽ anh nhớ họ thật. Và cũng có lẽ do anh cảm thấy hối hận vì lúc trước đã nói với ba mẹ những lời không hay.

Điện thoại tôi có tin nhắn. Natsu hỏi tôi có thích đi xem phim không, và đính kèm theo tin nhắn một tấm ảnh chụp hai chiếc vé. Phải nói là cả tuần nay không được dịp đi chơi khiến tôi dễ dàng đồng ý với lời mời ấy. Dù gì thì anh Lyon cũng đã đi chơi quá nhiều rồi, và tôi cũng cần một ngày ra đường để hít thở không khí.

- Em đi với ai đấy?

Anh Lyon rời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn tôi trong bộ váy trắng được đính kim sa khi tôi đi ngang qua bộ sofa trong phòng khách. Tôi chẳng biết nên giải thích thế nào, nên cứ đáp bừa rằng đi chơi với bạn trong lúc đang mang giày.

- Em đi với bạn.

- Đi đâu đấy?

- Xem phim thôi.

- Khi nào về?

- Chưa biết. Nhưng sao anh hỏi nhiều thế?

- Đừng về trễ đấy.

Lyon chẳng nói gì ngoài câu đánh trống lảng kia rồi tiếp tục cắm mặt vào công việc. Cả tuần ăn chơi của anh đổi lại bằng việc bị deadline dí tụt quần. Thế là anh trai tôi phải trông nhà bất đắc dĩ và luôn miệng kêu than.

*

Natsu chờ tôi trước cửa nhà, bên con xe máy cưng của cậu. Suốt đường đi, cậu chẳng nói gì cả, dù tôi ríu rít nói chuyện đến lả cả người. Sau khi mua bỏng ngô và nước ngọt ở rạp, tôi hỏi lí do thì cậu chẳng nói gì, chỉ lảng đi. Tôi vờ giận, tóc hồng mới chịu lên tiếng, chất giọng trầm và ấm áp đến mê người.

- Chị không thích em à?

- Ơ này...

- Em hỏi nghiêm túc này, chị có thích em không? Hôn cũng đã hôn rồi. Em chỉ muốn chị cho em câu trả lời thôi.

- Em từng bảo rằng em có thể làm Natsu của chị mà. Thế thì em hãy làm Natsu của chị đi.

Tóc hồng chẳng nói gì nữa. Cậu đặt một chiếc hôn lên má tôi và ôm tôi vào lòng, mặc kệ những người xung quanh. Tôi khe khẽ đẩy cậu ra rồi kéo cậu chạy vào rạp chiếu phim. Khuôn mặt tôi đang đỏ bừng lên, còn cậu thì cứ tủm tỉm cười mãi. Tôi cáu, đánh cậu một phát vào tay. Nhưng thấy khuôn mặt nhăn nhó của cậu là tôi liền không kiềm được, vội xoa xoa vào chỗ vừa bị làm tổn thương ban nãy, không biết rằng sự lo lắng của mình đã bị ai đó nhìn thấu mất rồi. Tôi cảm nhận bàn tay cậu đặt lên tóc mình vuốt ve, và cả chiếc hôn của cậu lên vành tai đỏ ửng.

[Nalu] Là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ