- Ca ca....!
Ngụy Vô Tiện tự mình đánh bộp lên trán một cái rõ đau. Hắn không tin những gì mình vừa nghe là thật. Mấy mươi năm, lần duy nhất Lam Vong Cơ gọi hắn là ca ca cũng do say rượu mới thành tiếng. Vậy mà bây giờ không ai ép, y cũng không say...quỷ tha ma bắt hắn đang nghe cái gì thế này?
Quá bất ngờ, quá sửng sốt Ngụy Vô Tiện chưa biết phản ứng thế nào nhất thời cứng họng không thể nói nửa chữ.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện mặt lúc xanh lúc trắng, biểu tình căng cứng đến độ như trên mặt sẽ nứt ra một vết. Lam Vong Cơ lại rút người sâu thêm vào chăn, sợ hãi nửa ngày không dám cử động.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ trong bộ dạng này vừa thương vừa lo lắng, dời ánh mắt sang hướng khác. Bình tĩnh lại đôi chút, hắn hiểu ra có lẽ Lam Vong Cơ đã bị trúng âm tà ở nhà hoang, nhưng nghĩ trái nghĩ phải nghĩ kiểu gì hắn cũng không nghĩ ra vì sao.
Tu vi Lam Vong Cơ cao như thế nào lại bị thứ âm tà đó biến thành bộ dạng nào, còn hắn tu vi thấp kém lại ra vào chẳng chút suy suyển...thứ quái quỷ trong nhà hoang ấy là yêu tà phương nào đến Hàm Quan Quân cũng không đối phó được...
Ngụy Vô Tiện vò đầu suy diễn thì nghe thấy âm thanh bụng đói kêu mấy tiếng. Quay sang nhìn Lam Vong Cơ vẫn rút trong chăn hướng mắt nhìn hắn, vừa chạm phải ánh mắt của hắn y liền thu liễm nhìn vu vơ. Ngụy Vô Tiện tiến lại gần đưa tay kéo chăn xuống trấn an:
- Lam Trạm bỏ chăn xuống, không sao đâu,ngươi đói sao?
Lam Vong Cơ tuy thần thức bị biến thành đứa trẻ nhưng lại điềm đạm, dù sợ hãi cũng an tĩnh không khóc không la hét như những đứa trẻ khác. Bộ dáng thanh niên lại sợ hãi khóc lóc cũng thật chẳng dễ nhìn, nếu thật phải đối mặt chắc Ngụy Vô Tiện sẽ tự đánh ngất mình cho xong. Kéo được chăn khỏi người y, Ngụy Vô Tiện lấy bánh bao đưa cho y:
- Lam Tram ăn tạm cái này đi...ha.
Ngụy Vô Tiện ngồi nhìn nhân thể trước mắt đúng là Lam Vong Cơ không lệch đi được, nhưng xem ra tâm trí đã tổn hại, có lẽ đã quên đi rất nhiều điều, có lẽ cũng quên mất hắn là ai.
Ngụy Vô Tiện rót ly trà đưa cho Lam Vong Cơ, tiện tay vuốt vuốt lưng cho y, tay hắn vừa chạm lưng Lam Vong Cơ liền ngưng động đưa ánh mắt dò xét nhìn hắn. Lam Vong Cơ đã quên hắn,còn hắn thì quên Lam Vong Cơ không tiếp xúc thân thể với người lạ...đúng...lúc này Lam Vong Cơ xem hắn chính là người lạ.Xoa lưng trước đây là thân mật vốn có giữa họ, giờ lại thành kiểu thô lỗ không diễn tả nổi. Tim hắn nhói. Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng thu bàn tay nắm thành quyền.
- Ca ca huynh đem ta đi đâu...ta muốn về Vân Thâm.Ngụy Vô Tiện đúng là nghẹn chết, không biết đáp thế nào. Đứng lên đi một vòng quanh bàn rồi miễn cưỡng đáp:
- Là ... Lam thúc thúc muốn ta đưa...Đệ... từ này còn chưa ra khỏi miệng đã nghẹn lại. Nghẹn nửa ngày Ngụy Vô Tiện mới tiếp lời:
- Là Lam thúc thúc muốn ta đưa...đ.ệ...đi một chuyến để học hỏi kinh nghiệm.Lam Vong Cơ đang nhai bánh không nói gì, đưa mắt nghi ngờ nhìn Ngụy Vô Tiện. Một lúc sau ăn xong bánh uống xong trà mới hỏi:
- Thúc phụ chưa từng nói qua.
BẠN ĐANG ĐỌC
LAM BẢO BỐI...NGỤY CA CA THƯƠNG NÀO!
FanfictionGiả tưởng về cuộc sống của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện