- Mày té sông tới lú lẫn luôn rồi hả, còn mắc tao phải đút tới miệng phải không?Gã đàn ông thô lỗ nạt Trúc Anh làm cho cơ thể cô run lên một cái theo bản năng và ôm lấy tô cháo ăn lấy ăn để.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy mặt người đàn ông hòa nhã hơn một chút, ông ta nói tiếp:
- Để tao đi hỏi bác Lộc coi mày còn phải ở lại trạm xá bao lâu nữa mới được về nhà, ngồi yên đó ăn tao cấm mày đi đâu hết.
Cô nhìn ông ta rồi gật đầu một cái, bây giờ trong đầu cô không có suy nghĩ nào khác ngoài vị của tô cháo trắng này cả. Nó thật sự quá nhạt, đúng theo nghĩa đen là cháo trắng, chỉ có gạo với nước. Nghĩ vậy nhưng vì quá đói nên cô không thể đổ bỏ được thật là phí của.
Nói rồi người đàn ông bước lại chổ bác sĩ tên Lộc bên ngoài phòng bệnh. Trúc Anh một lần nữa rơi vào trầm tư, bây giờ mọi thứ với cô quá dỗi xa lạ, cô không thể có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào được.
Sao khi quyết định trong đầu xong, cô trườn người đem cái tô cháo đã ăn hết đặt lên trên tủ kế giường bệnh rồi ngồi ngoan ngoãn đợi người đàn ông kia trở lại.
Một lúc sau ông ta trở lại đồng thời có thêm người vợ theo sao. Bà Hoa thấy cô ăn xong tô cháo, mỉm cười dịu dàng nói với cô:
- Lúc nảy ba má đi hỏi bác Lộc rồi, bác ấy nói là con ở lại tới trưa nếu không có gì nữa thì có thể về nhà luôn.
Thấm thoát tới buổi chiều, cuối cùng cô cũng xuất viện được. Nhưng điều làm cô mệt hơn cả nằm viện là đường về nhà, ông Tâm chở cô trên chiếc xe đạp cũ kỹ, đường ngoằn ngèo khó đi, cứ xốc lên xốc xuống. Không những thế, ông ta còn liên tục càm ràm làm cô nhứt hết cả óc.
- Nhờ mày mà tao với má mày phải nghỉ làm đó con, mai mốt cho mày khỏi dám xuống sông nữa... Tới nhà rồi, mày lội vô đi, tao còn phải đi qua đồng bên giúp má lặt ớt nữa.
Nói rồi ông ta thắng lại một cách thô bạo làm cho Trúc Anh không kịp chuẩn bị đập đầu vào lưng ông ta.
Cô lấy tay xoa đầu, bĩu môi rồi nhảy xuống xe đạp nhìn ông ta đạp đi mà không thèm quay đầu lại.
Trúc Anh ngơ ngác đứng tại chổ, xung quanh cô toàn là cánh đồng xanh ngát. Lúc nãy trên đường cô luôn quan sát xung quanh, cô thấy nơi này trông giống như phim vậy, mấy bộ phim của thập niên ngày xưa toàn là hình ảnh giống như thế này, không có xe máy, chỉ có những chiếc xe đạp cũ kĩ lác đác vài người đạp trên đường. Ngoài xa đồng thì cô thấy một người khom lưng như đang làm gì đó, nhưng do xa quá nên cô không nhìn rõ.
Quay lại tình hình hiện tại, cô đứng trước sự phân vân, Trúc Anh không biết căn nhà nào là nhà của cô. Người đàn ông ban nãy chỉ đưa cô đến đây rồi đạp xe đi, theo cô phân tích thì khả năng hơn 80 phần trăm ông ta là ba của cơ thể này, nhưng cô không thể đuổi theo hỏi đâu là nhà của mình được, ông ta chắc chắn sẽ tưởng cô bị mất trí hoặc ma nhập thì coi như xong.
Trúc Anh đi qua mấy khu lúa để ra giữa đồng, cô đạp trên bờ mương đất mà đi, lần đầu tiên trong cuộc đời cô được cảm nhận không khí trong lành yên tỉnh đến thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên Về Những Năm 50 (Việt Nam)
RomanceCô là một luật sư tài giỏi, và chính sự tài giỏi đó đã giết chết cô. Bản chất của một luật sư chân chính là giải oan cho thân chủ, phủi bay đi lớp bụi mờ che giấu sự thật. Nhưng mặt tối của nó lại là vì thân chủ mà che dấu tội ác, biến trắng...