Hắc ý ám vệ được Mộ Trường Dận gọi là Nhất hào kia nghe được y nói, chỉ như cũ bảo trì trầm mặc, bởi vì hắn biết rõ, Mộ Trường Dận chỉ muốn tìm một đối tượng lắng nghe y, cũng không cần hắn trả lời.
Quả nhiên, Mộ Trường Dận cũng không để ý hắn trầm mặc, mà tiếp tục thở dài: “tính tình Cẩn chi quá mức cố chấp.” Lúc Mộ Trường Dận thở dài cũng không nhớ tới việc y đã từng thích nhất ở Thẩm tướng quân là vì hắn tuy lạnh nhạt nhưng tính cách rất chấp nhất.
Tính cách chất nhấp đã từng làm y thích hiện giờ lại biến thành cố chấp khiến y thở dài, thật là buồn cười.
Mộ Trường Dận cùng Nhất hào lải nhải trong chốc lát, từ đầu tới đuôi Nhất hào đều quỳ gối nơi đó không nói một lời, qua chừng thời gian mấy chén trà, y liền vẫy lui nhất hào, chỉ một người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẳng đến đêm khuya, mới rời đi ngủ.
*
Mộ Trường Dận vừa mới vừa ly khai, Thẩm Tấn liền ngồi ở trên ghế nhắm mắt hoãn thần, vừa rồi hắn nhập diễn có điểm quá nhập tâm, giờ phút này đang điều tiết cảm xúc.
Bởi vì hắn đã từng có chút bệnh tâm lý, tính cách lại cực kỳ cực đoan, điều này khiến hắn làm người xử sự phi thường bất lợi, vì thế hắn dựa theo ý kiến của bác sĩ tư nhân mà bắt đầu học diễn kịch, nhập diễn đủ loại nhân vật trong đời, làm nội tâm âm lãnh u ám lần thứ hai sinh động lên. Cho đến nay, hắn đã thật lâu không có phát bệnh, lần này cùng Mộ Trường Dận lá mặt lá trái nhập diễn quá nhập tâm, nhưng thật ra có một vài lần dẫn ra cảm xúc thô bạo trong lòng hắn.
Hắn bình sinh ghét loại thái độ này cứ như mình nợ người khác gì đó vậy.
Mộ Trường Dận kia ẩn ẩn mang theo cảm giác cao cao tại thượng ‘ trẫm thích ngươi là vinh hạnh của ngươi ’ loại ý vị ngữ khí này, làm hắn thiếu chút nữa diễn không được.
Trong nguyên tác tiểu thuyết này Mộ Trường Dận là vai chính, cho nên tất cả miêu tả đều lấy từ thị giác của y rồi viết, trong nguyên tác có thể thấy rõ, vai chính Mộ Trường Dận đối với Thẩm tướng quân nào là các loại thâm tình, Thẩm tướng quân lại tra như nào, vai chính chịu các loại bất đắc dĩ cùng đau khổ, Thẩm tướng quân không những không thông cảm còn làm loạn. Nhưng mà sau khi hắn trở thành Thẩm tướng quân, hắn mới chân chính cảm nhận được Thẩm tướng quân bị Mộ Trường Dận bất đắc dĩ bức cho có bao nhiêu phiền đau.
Bắt đầu từ khi cung nữ kia leo lên giường thành công Mộ Trường Đận lại không lập tức xử chết nàng làm nàng có cơ hội nói ra mình có thai, y đã cùng Thẩm tướng quân kết thúc tình duyên.
Hai người đều là cái loại người trong mắt xoa đi không được hạt cát đã đọng lại , đứa nhỏ này mặc kệ là lưu lại hay là giết đi, đều sẽ làm cảm tình hai người xuất hiện một khe nứt. Nếu lưu lại, kết cục sẽ tựa như nguyên tác cũ phát triển thành như vậy; nếu giết chết, khó bảo toàn ngày sau Mộ Trường Dận sẽ không hối hận, hài tử bị giết sẽ trở thành một thứ vô Pháp đụng vào trong lòng hai người.
Bất quá khi Thẩm Tấn đã xuyên đây, kết cục cũng đã được chú định.
Mục tiêu của hắn là làm một tra công, tự nhiên sẽ một tra đến cùng.
Bất quá trước khi hắn hoàn thành bố trí của mình, vẫn là trước làm cho cảnh giác của Mộ Trường Dận tương đối chậm lại.Ngày thứ hai Thẩm Tấn thượng triều, lần đầu tiên tự mình nhìn thấy Mạnh thừa tướng.
Tuy rằng Thẩm Tấn có ký ức của nguyên chủ, nhưng ký ức này tựa như một quyển sách, văn tự tựa hình thái trang sách ở trong đầu hắn, nếu là trực tiếp rót nhập vào trong đầu hắn, nói không chừng hắn cũng vô pháp duy trì bản ngã. Bất quá khi nhìn thấy nguyên chủ nhận thức người này, trong đầu hắn liền tự nhiên mà xuất hiện tên cùng với hiểu biết nhận trị của Thẩm tướng quân đối với người này.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Mạnh thừa tướng, Thẩm Tấn liền nhận ra thân phận vị mỹ trung niên phong độ nhẹ nhàng này, hơn nữa khi sở hữu nhận tri cùng hiểu biết của nguyên chủ đối với Mạnh thừa tướng liền dễ dàng trả ra.
Tuổi tác hiện giờ của Mạnh thừa tướng đã cao, nhưng có thể sinh ra Mạnh Nhất Đường một mỹ nam tử như vậy, giá trị nhận sắc của hắn cũng không thể kém. Mỹ nhân chính là có đặc quyền, cho dù đã già rồi, cũng mơ hồ có thể nhìn ra mỹ mạo khi tuổi trẻ. Huống chi Mạnh thừa tướng còn không hiện ra đã già, tóc tuy có chút hoa râm, nhưng khuôn mặt lại phảng phất chỉ là vừa qua người trung niên bốn mươi tuổi.
Lần này Mạnh thừa tướng vừa thấy Thẩm Tấn, vẫn chưa lạnh lùng trừng mắt, ngược lại cười đến thực ôn hòa, chỉ là hai người trận doanh vẫn bất đồng, Mạnh thừa tướng cũng không có tiến lên cùng hắn đáp lời.
Đối mặt với tươi cười hữu hảo của Mạnh thừa tướng, Thẩm Tấn cũng cuối người với hắn hơi hơi gật đầu, như cũ mặt vô biểu tình, tuy rằng thoạt nhìn chỉ là tiếp đón bình thường, nhưng so với ngày xưa lạnh nhạt lại tốt hơn quá nhiều. Mạnh thừa tướng trong lòng hơi có chút kinh ngạc, lại nhớ tới tin tức nhi tử mang về cho mình hôm qua, trong lòng hắn cũng có vài phần suy đoán……
Văn võ bá quan ở ngoài đại điện chờ hai thời gian hai trà, liền nghe được thanh âm quen thuộc của thái giám bên người Mộ Trường Dận: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Tất cả mọi người quỳ sát nghênh đón.
Lúc sau Mộ Trường Dận ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng hướng tới mọi người, liền để mọi người bình thân.
Sau khi Thẩm Tấn đứng dậy, ngước mắt nhìn về nam nhân phía trên long ỷ, lấy thị lực như đôi mắt ưng của hắn có thể bảo đảm nhìn rõ, hốc mắt phía dưới Mộ Trường Dận có một mảnh thanh hắc, hiển nhiên tối hôm qua y là ngủ không được tốt.
Ánh mắt hắn từ trên người Mộ Trường Dận chuyển dời đến kim sắc long ỷ y đang ngồi, trong lòng kiềm chế mênh mông cảm xúc, sau đó tiến lên vài bước, bắt đầu quy quy củ củ ngưỡng Mộ Trường Dận bẩm báo quân vụ —— đây là sự tình mỗi lần Thẩm tướng quân sau khi trở về từ biên quan đều sẽ làm, ngày đầu tiên trở về trước tiên lén cùng Mộ Trường Dận hội báo một ít tin tức tương đối bí ẩn, sau đó ngày thứ hai lại bẩm báo tương đối cho đại chúng quân ở lâm triều thượng hội.
Loại cảm giác cấp dưới hướng về phía trước tư hội báo thành quả công tác, đã thật lâu rồi Thẩm Tấn không có cảm giác được. Hắn sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, cũng chính là thời điểm ở trường học cùng giáo viên hội báo công việc, sau khi tốt nghiệp ở Thẩm thị công tác cùng cha mình hội báo công tác. Từ khi hắn hoàn toàn khống chế Thẩm gia, trên cơ bản đều là người khác cung cung kính kính hội báo công tác cho hắn.
Hiện giờ gặp lại một lần nữa loại cảm giác này, thật đúng là đủ mới lạ.
So với xã hội hiện đại hắn xuyên qua lúc trước , cái xã hội cổ đại này thậm chí càng làm tâm trí hắn hướng về.
Hoàng quyền tập trung chí cao vô thượng, mặc dù thế lực Mạnh thừa tướng khổng lồ, lại làm hoàng đế kiêng kị như thế nào đi nữa, hắn trước sau phải quỳ bái ở dưới chân hoàng đế. Loại cảm giác cao cao tại thượng này làm vô số người thần phục , thật là khiến người mê muội.
Mộ Trường Dận cự tuyệt không được loại dụ hoặc này, cho nên ở trong lòng y, giang sơn so với ái nhân càng quan trọng.
Đồng dạng, Thẩm Tấn cũng cự tuyệt không được loại dụ hoặc này…… Có lẽ nguyên chủ sẽ càng cần tình yêu và không để bụng quyền lực, nhưng hắn bất đồng, hắn thực coi trọng quyền lực, bởi vì hắn biết, chỉ cần có đủ quyền lực, nghĩ muốn gì liền phải có cái đó, một mặt khác đi cầu xin sẽ càng không chiếm được.
Trong nguyên tác Thẩm tướng quân đại khái ở cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, đã biết đạo lý này, nếu không hắn sẽ không muốn tạo phản. Bởi vì hắn muốn mượn dùng quyền lực đem Mộ Trường Dận vĩnh viễn nhốt bên người, mà không phải bị động cầu xin cảm tình y.
Sau khi Thẩm Tấn hội báo xong quân vụ xong, lại ngồi trở lại vị trí của mình, trong lúc lơ đãng, ánh mắt đảo qua Mạnh thừa tướng ở bên kia sở hữu cùng đứng đầu quan văn.
![](https://img.wattpad.com/cover/213912405-288-k367590.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Edit]Tra công "tra" đến cùng.
General FictionTên tác giả: Tiêu Tiểu Ca. Đây là văn vô CP Văn chủ thụ nào đó : Thụ yêu thiên hạ hơn yêu công, là lòng mang thiên hạ; công yêu thiên hạ hơn yêu thụ, là tra! Thụ hiểu lầm ngược công, là công xui xẻo; công hiểu lầm ngược thụ, là tra! Thụ tính kế lợi...