Trong cung điện truyền đến thanh âm đập phá đồ vật, nhưng bọn thái giám cung nữ canh giữ ở cửa không một ai dám can đảm hướng bên trong nhìn qua một lần, một đám cúi đầu hạ vai nỗ lực giảm nhỏ đi sự tồn tại của mình, chỉ sợ phát ra một ít tiếng vang liền khiến cho đế vương đang nổi giận đùng đùng ở trong cung điện không cao hứng, tất sẽ bị giận chó đánh mèo kéo ra ngoài xử trí.
Mộ Trường Dận phẫn nộ dùng một chân đá vào mặt bàn trước mặt, sau đó mặt âm trầm nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt.
Ngực y kịch liệt phập phồng rất lâu, mới bình ổn hạ xuống lửa giận trong lòng.
Bởi vì thái độ Thẩm Tấn lúc rời đi thực sự không thích hợp, Mộ Trường Dận liền ra lệnh cho nhân thủ đã xếp trong quân đội chú ý chặt chẽ hướng đi gần đây của Thẩm Tấn . Dù sao y cũng là một hoàng đế, cho dù tín nhiệm ái nhân Thẩm tướng quân như thế nào, y cũng sẽ không đem tất cả quân đội toàn bộ giao trên tay Thẩm tướng quân , xếp nhân thủ của mình vào cùng ngày sau thu hồi binh quyền đều cần thiết.
Thu được mệnh lệnh của Mộ Trường Dận người nọ đem nhất cử nhất động gần nhất của Thẩm Tấn đều kỹ càng tỉ mỉ khách quan viết trên mật chiết thượng đưa lên trên bàn hoàng đế . Trong đó bao gồm Thẩm Tấn nhận lấy một nam sủng do Ân thành chủ đưa tới …… Tin tức này làm Mộ Trường Dận xem nhẹ đi tin tức cùng báo lên - Thẩm Tấn cùng Mạnh Nhất Đường kết giao thân thiết .
Nếu là trước khi phát sinh sự kiện cung nữ trèo lên giường, Mộ Trường Dận thu được tin tức này, cho dù sẽ ghen, trong lòng cũng rất rõ ràng, lấy tình yêu của Thẩm Tấn đối với y tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình phản bội này, y nhiều lắm cũng chỉ viết thư một hai câu mang theo vị dấm cùng ý tứ chất vấn . Nhưng tin tức này lại thu được sau khi y cùng Thẩm Tấn đã nháo đến khó chịu được, làm Mộ Trường Dận vốn đã có chút bất an nay càng thêm hoảng hốt phẫn nộ.
Tuy rằng y tự tin rằng Thẩm Tấn thật sự yêu y, nhưng y khó tránh khỏi sẽ không đa nghi phỏng đoán, Thẩm Tấn có thể hay không làm loại việc này để trả thù y? Y lâm hạnh một cung nữ, Thẩm Tấn liền thu dùng một nam sủng để trả thù y.
Mộ Trường Dận nhớ tới lời nói Thẩm Tấn ngày đó: “Nếu bệ hạ muốn sinh một người thừa kế thân sinh , như vậy cũng liền thỉnh ân chuẩn vi thần cưới vợ sinh con.”
Tuy rằng người Thẩm Tấn thu dùng là một nam nhân, không phải nữ nhân, nhưng cũng không thể giảm bớt hoài nghi cùng phẫn nộ trong lòng Mộ Trường Dận.
Y ở trong cung điện của mình phát tiết một phen, sau liền gọi người tiến vào thu thập tàn cục.
Đợi bọn thái giám cung nữ đem một mảnh hỗn độn trong cung điện thu thập sạch sẽ, lại thay dụng cụ mới xong, Mộ Trường Dận một lần nữa ngồi trở lại sau mặt bàn, muốn cầm lấy bút lông chấm mực viết thư, lại phát hiện mực đã sớm được thay mới, bộ mài mực lúc trước đã bị y lúc đá bàn quăng cho ngã nát, mà cung hầu vốn nên hầu hạ mài mực nay lại bị y vẫy lui…… Dưới loại tình huống này, Mộ Trường Dận như cũ cũng không gọi người tiến vào mài mực, mà là buông bút lông, tự mình động thủ mài mực.
Vừa rồi Mộ Trường Dận chỉ là do xúc động mới muốn viết viết thư, hiện tại khi đã mài mực, y lại bắt đầu do dự.
Cẩn Chi tính cách quật cường, nếu y dựa theo lời mình tưởng tượng đem một đống câu chất vấn như vậy viết ra, nếu đây chỉ là hiểu lầm, Cẩn Chi chỉ sợ đối với y sẽ càng thêm sinh khí, đến lúc đó muốn hòa hảo sẽ càng không có khả năng.
Bởi vậy Mộ Trường Dận châm chước lại châm chước, mới đề bút chấm mực bắt đầu viết thư, ngôn ngữ uyển chuyển đề ra chút sự việc Ân thành chủ đưa nam sủng cho Thẩm Tấn …… Viết tin xong, Mộ Trường Dận cơ hồ là gấp không chờ nổi phái người đem tin mang ra ngoài, hận không thể lập tức thu được hồi âm.&&&&&&&&&&
Thẩm Tấn cũng đích xác thực nhanh liền thu được tin mà Mộ Trường Dận đã phải phái người tám trăm dặm dùng chết mấy con thượng đẳng hảo mã để kịch liệt chạy đưa tới.
Đối mặt với bức thư mà Mộ Trường Dận tự nhận là thực uyển chuyển nhưng trên thực tế ý vị chất vấn như cũ bao hàm hầu hết nội dung, Thẩm Tấn lạnh lùng cười, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh sa bàn hắn đã gọi người làm, ánh mắt nhìn chằm chằm những tiểu cờ xí tượng trưng cho đại quân Tây Nhung , trên tay hơi hơi dùng sức, lá thư kia liền hóa thành bột phấn, phiêu phiêu dương dương rơi trên mặt đất, cùng bụi bặm hòa thành một thể.
Thẩm Tấn đem tiểu cờ xí màu đỏ tượng trưng quân đội Đại Hạ thay thế cho tiểu cờ xí màu đen tượng trưng cho Tây Nhung , nhẹ giọng thở dài: “Thực nhanh liền phải kết thúc……”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, sau là tiếng nói nhu hòa của Khanh Liên vang lên: “Tướng quân, Khanh Liên đưa cơm trưa tới cho ngài.”
Thẩm Tấn duỗi tay đem hai loại tiểu cờ xí khác màu di động một chút cho khác vị trí ban đầu, trầm tư cúi đầu nhìn chằm chằm sa bàn, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tiến vào.”
Nghe được thanh âm cửa mở, Thẩm Tấn như cũ vẫn không ngẩng đầu nhìn về phía Khanh Liên, chỉ nhàn nhạt nói: “Đem đồ vật buông ra liền trở về đi.”
Khanh Liên tự biết thân phận, hắn không dám ỷ vào sủng ái gần đây của Thẩm Tấn mà dám vi phạm lời Thẩm Tấn nói, vội vàng bước nhanh đi đến bên người Thẩm Tấn , đem hộp đồ ăn đặt bên trên bàn nhỏ, lấy thức ăn ra bày biện ở trên mặt bàn, sau đó đối với Thẩm Tấn nói một câu “Tướng quân thỉnh dùng bữa” liền hành lễ xoay người đi ra cửa, từ đầu tới đuôi hắn đều không dám tùy tiện nhìn xung quanh.
Sau khi Khanh Liên rời đi đem cửa phòng đóng lại, Thẩm Tấn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đại môn đã đóng lại trong chốc lát, rồi xoay người đi đến cái bàn nhỏ để ngồi xuống dùng bữa.
Thẩm Tấn ăn xong, Khanh Liên canh chuẩn thời gian tới thu chén đũa, hắn xách theo hộp đồ ăn đã nhẹ hơn không ít mà đi ra cửa, lại vừa lúc gặp Mạnh Nhất Đường đang tiến đến tìm Thẩm Tấn.
Khanh Liên cung cung kính kính hướng Mạnh Nhất Đường hành lễ, chẳng qua hiện giờ hắn không ăn mặc đơn bạc giống lần đầu tiên khi gặp Mạnh Nhất Đường , mà là khoác áo hoả lông chồn mà Thẩm Tấn thưởng cho hắn , lông đỏ như lửa chạm đến khuôn mặt nhỏ thanh lệ khiến khuôn mặt càng thêm thanh lệ động lòng người, cũng làm Mạnh Nhất Đường xem đến nổi hoả trong lòng.
Xưa nay Mạnh công tử gương mặt tươi cười luôn ôn tồn lễ độ đối đãi người lần đầu tiên lạnh mặt đối với người khác, hắn chỉ lạnh lùng hướng Khanh Liên gật đầu một chút, liền làm lơ sự tồn tại của Khanh Liên , tự mình đi gõ cửa môn Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn sớm đã nghe thấy tiếng bước chân xuôi tai của Mạnh Nhất Đường từ bên ngoài, bởi vậy thực nhanh liền dẫn hắn tiến vào.
Mạnh Nhất Đường vào cửa sau, cũng không mới lạ với Thẩm Tấn , ngồi thẳng trên ghế đối diện Thẩm Tấn. Bởi vì trước đây phụ thân hắn đem tin mật hợp tác của Mạnh gia cùng Thẩm Tấn hơi lộ ra đôi chút, cho nên Mạnh Nhất Đường tuy rằng không biết Thẩm Tấn cùng phụ thân hắn hợp tác là muốn làm việc gì, nhưng lại rõ ràng quan hệ hai nhà ngầm đã sớm không còn giống như trước luôn giương cung bạt kiếm nữa.
Mạnh Nhất Đường cau mày nhìn về phía khuôn mặt vô biểu tình của Thẩm Tấn, khuyên nhủ: “ Khanh Liên kia là Ân thành chủ đưa tới, thoạt nhìn thân gia trong sạch, nhưng khó tránh khỏi có vấn đề, ngươi sủng hạnh hắn như vậy, có phải hay không……”
Ân thành chủ tuy rằng tại khuyết ngọc quan đối với Thẩm Tấn phi thường cung kính cũng phi thường nghe lời, nhưng hắn cũng không phải người bên Thẩm Tấn, bởi vậy khó bảo toàn Khanh Liên hắn đưa tới sẽ không có vấn đề gì.
Ý tứ trong lời nói Mạnh Nhất Đường Thẩm Tấn tự nhiên minh bạch, hắn khẽ gật đầu nói: “Bổn rất minh bạch.”
Nhìn bộ dáng Thẩm Tấn bất động như núi , khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh, thật sự nhìn không ra Thẩm Tấn đến tột cùng có suy nghĩ như thế nào, có hay không đem lời nói của mình nghe vào, bởi vậy mày Mạnh Nhất Đường nhăn càng chặt. Chẳng qua giao tình hắn cùng Thẩm Tấn rốt cuộc còn chưa tốt đến độ phải thành thật với nhau như bằng hữu, một câu nói lúc trước đã quá đủ rồi, nếu nói thêm nữa sẽ thành quá phận, bởi vậy Mạnh Nhất Đường giật giật môi, cuối cùng vẫn bảo trì trầm mặc.
![](https://img.wattpad.com/cover/213912405-288-k367590.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Edit]Tra công "tra" đến cùng.
Ficción GeneralTên tác giả: Tiêu Tiểu Ca. Đây là văn vô CP Văn chủ thụ nào đó : Thụ yêu thiên hạ hơn yêu công, là lòng mang thiên hạ; công yêu thiên hạ hơn yêu thụ, là tra! Thụ hiểu lầm ngược công, là công xui xẻo; công hiểu lầm ngược thụ, là tra! Thụ tính kế lợi...