Đế vương thụ x tướng quân công 【15】

459 32 5
                                    

Thẩm Tấn trở lại khuyết ngọc quan, hắn liền rửa sạch dơ bẩn trên người , thay đổi quần áo trên thân sạch sẽ , chỉ là quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, đột nhiên lại có người  đẩy cửa vào. Người này có võ công không thấp, thế mà lại có thể tránh thoát cảm giác của hắn.
Thẩm Tấn ngẩng đầu lên ngước nhìn vị khách không mời mà đến, có điểm kinh ngạc, nhưng rồi lại cảm thấy đúng như dự kiến, hắn bình tĩnh nói: “Là ngươi? Bổn cho rằng ngươi hẳn là đi rồi.”
Người tới đúng là Khanh Liên.
Khanh Liên lúc này cùng bộ dáng nhu nhược thanh lệ ngày xưa như hai người khác nhau , biểu tình lãnh lệ  cùng một thân kính trang, trong tay là đoản kiếm, toàn bộ đều biểu hiện ra hắn không giống như chỉ là một người bình thường.
Khuôn mặt Khanh Liên trầm xuống, nói: “Cái tin tức kia là ngươi cố ý tiết lộ cho ta?”
Thẩm Tấn không nhanh không chậm buộc lại đai lưng, vẫn chưa xem đoản kiếm Khanh Liên mang theo là uy hiếp gì, hắn bình đạm nói: “ Thế thì như thế nào?”
Sau khi Khanh Liên được câu trả lời chuẩn xác, sắc mặt xanh mét, gắt gao nắm đoản kiếm tới mức ngón tay  phiếm bạch. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn tự cho là mình có vận khí tốt nên đạt được tình báo quan trọng, kết quả tình báo kia lại là bùa đòi mạng đồng bào của chính mình. Những tình báo chính xác hắn có được lúc trước chẳng phải là…… Sắc mặt Khanh Liên bỗng nhiên biến đổi: “Lúc trước là ngươi cố ý đem tình báo thật tiết lộ cho ta?!”
Thẩm Tấn gật đầu: “Tất nhiên, nếu tiết lộ cho ngươi mấy cái tình báo phong nhã không quan hệ, ngươi lại chịu tin tưởng tình báo giả cuối cùng kia là thật?” Tuy rằng sau khi tiết lộ mấy tin tình báo kia khiến Đại Hạ tổn thất không nhỏ, nhưng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Tây Nhung, hết thảy hy sinh đều đáng giá, hiện tại thứ hắn thiếu nhất đó chính là thời gian, Thẩm Tấn mặt vô biểu tình nghĩ đến.
Khanh Liên rốt cuộc cũng vô pháp duy trì sự bình tĩnh ban đầu của mình, trước khi hắn từ chỗ Thẩm Tấn có được câu trả lời xác đáng, hắn còn có thể lừa mình dối người cho rằng tình báo nhầm lẫn không phải do hắn bại lộ thân phận bị Thẩm Tấn tính kế, nhưng mà hiện tại hết thảy đều từ chính miệng Thẩm Tấn xác định, Khanh Liên đã phải chịu một đả kích lớn.
Ánh mắt hắn lại rơi xuống trên người Thẩm Tấn, lập tức trở nên lãnh lệ kiên quyết.
Tình báo sai sự thật chính là sai lầm của hắn, cho dù trốn về Tây Nhung cũng không có kết cục tốt, chi bằng giết chết Thẩm Tấn lấy công chuộc tội.
Khanh Liên có một tay kiếm pháp cực tốt , khinh công của hắn cũng thực nhanh, bỗng nhiên liền vụt tới trước mặt Thẩm Tấn , đoản kiếm có hình thể tuy nhỏ nhưng lại có kịch độc, giống như một con rắn độc hướng Thẩm Tấn cắn tới.
Nhưng võ công Thẩm Tấn so với hắn lại càng cao hơn, lại đã sớm có phòng bị, dễ như trở bàn tay liền tránh thoát một đòn trí mạng này. Thẩm Tấn đánh rơi đoản kiếm trong tay hắn , sau đó ngón tay thon dài hữu lực trên cánh tay phải liền rơi xuống trên cần cổ tinh tế duyên dáng của Khanh Liên  , không chút do dự dùng sức, nhẹ nhàng răng rắc một tiếng, đầu Khanh Liên quay nhẹ, liền không còn tiếng động. Đem người ném xuống đất, biểu tình Thẩm Tấn không chút nào biến đổi, lấy ra một chiếc khăn xoa xoa tay phải, bộ dáng bình tĩnh kia không chút nào giống một người đã giết chết tình nhân theo mình nhiều năm .

Nếu hỏi sau khi xuyên qua thế giới này, Thẩm Tấn học được cái gì, hắn đại khái chỉ có thể trả lời: Hắn học được như thế nào để càng thêm nhẫn tâm.
Đối với tình nhân Khanh Liên này, Thẩm Tấn không phải là đến nửa điểm cảm giác cũng không có, đừng nói là một người bên cạnh mình nhiều năm, dù chỉ là một đồ vật không có sinh mệnh nhưng đã dùng mấy năm thì cũng có chút luyến tiếc. Bởi vậy Thẩm Tấn đã cho Khanh Liên một cơ hội, nếu sau khi hắn trở về liền đào tẩu, hắn cũng sẽ không phái người đi bắt về. Chỉ tiếc, Khanh Liên lại lựa chọn tới ám sát hắn……
Tại một khắc Khanh Liên bước vào cửa phòng kia, Thẩm Tấn liền không có khả năng để cho hắn còn tồn tại rời đi. Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Tấn nguyện ý trả lời Khanh Liên hai vấn đề kia.
&&&&&&&&&&
Đại quân Tây Nhung từ khi bị Thẩm Tấn tính kế thì đại bại tại khuyết ngọc quan, sau lại bị hắn phục kích phải chịu thêm tổn thất thảm trọng , thế nhưng một lần nữa ngóc đầu trở lại. Chẳng qua binh lực Thẩm Tấn thu nạp ở khuyết ngọc quan một khi đã quyết chiến thì Tây Nhung chỉ có thể tiếc nuối lại lần nữa đại bại.
Lúc này đây, Thẩm Tấn lựa chọn truy kích, đem bại quân Tây Nhung đuổi giết đến khi thâm nhập quốc thổ Tây Nhung mới lui binh.
Tây Nhung chiến bại, tổn thất cực kỳ thảm trọng, đành phải lựa chọn nghị hòa. Tuy trong lòng Thẩm Tấn biết làm như vậy thì không thể diệt Tây Nhung hoàn toàn, hơn nữa kế hoạch hiện tại của hắn đang ở thời điểm mấu chốt, cùng Tây Nhung nghị hòa là lựa chọn tốt nhất.
Quyết định hiện giờ của Thẩm Tấn cũng là quyết định của hoàng đế Mộ Trường Dận xa ở kinh thành, y hạ chỉ lệnh Thẩm Tấn cùng Tây Nhung nghị hòa, sau đó liền lập tức hồi kinh. Bởi vì Mộ Trường Dận bị Mạnh thừa tướng xoay vòng đến sứt đầu mẻ trán, nhu cầu cấp bách muốn Thẩm Tấn quay về giúp y một tay.
Mà Thẩm Tấn thì đã sớm chờ đạo thánh chỉ này của Mộ Trường Dận.
Thẩm Tấn đứng trên tường thành khuyết ngọc quan , đứng nhìn xa xa về phương bắc, đó là phương hướng đế đô kinh thành , cũng là nơi hắn ngày sau……  khóe môi Thẩm Tấn gợi lên một nụ cười mãn nguyện, khiến Mạnh Nhất Đường đứng một bên rất ít thấy khi thấy Thẩm Tấn cười có chút kinh ngạc: “Thẩm đại ca có sự tình gì cao hứng sao?”
Mạnh Nhất Đường đi cùng Thẩm Tấn đến ở tại biên quan mấy năm nay đích xác được rèn luyện trở nên thành thục hơn rất nhiều, hắn cùng Thẩm Tấn từ quan hệ người lạ, cũng vì hai bên cố ý mà trở nên quen thuộc hơn, Mạnh Nhất Đường đối với Thẩm Tấn xưng hô cũng từ ‘ Thẩm tướng quân ’ biến thành ‘ Thẩm đại ca ’, mà Thẩm Tấn đối với Mạnh Nhất Đường xưng hô cũng từ ‘ Mạnh công tử ’ lúc ban đầu biến thành tự của hắn‘ Thiên Hữu ’.
Mạnh Nhất Đường, tự Thiên Hữu.  Cái xưng hô Thiên Hữu này đúng là có điểm không quá thích hợp, không giống như là người học rộng biết nhiều như Mạnh thừa tướng sẽ lấy, nhưng mà tự này đúng là Mạnh thừa tướng suy tư thật nhiều mới nghĩ ra, ẩn chứa trong đó là tình yêu tha thiết của hắn đối với đứa con trai độc nhất, hy vọng đứa con ốm yếu của mình có thể được trời phù hộ, sống lâu trăm tuổi. Nếu không phải tên của Mộ Trường Dận đã có hai chữ trường sinh, chỉ sợ Mạnh thừa tướng liền lấy tự cho Mạnh Nhất Đường là trường sinh.
Thẩm Tấn thu liễm ý cười, nhìn về phía Mạnh Nhất Đường, nói: “Chỉ là nghĩ đến việc biên quan đã khôi phục thái bình, bá tánh nơi biên quan không còn chịu khổ nạn, ta sẽ có thể hồi kinh, liền cảm thấy cao hứng.”
Mạnh Nhất Đường mỉm cười: “Sự tình này đúng thật là đáng cao hứng.” Hắn cũng đã mấy năm chưa thấy qua lão phụ, cũng không biết phụ thân có được mạnh khỏe? Tin nhận được mấy năm nay phụ thân đều nói còn rất khỏe, nhưng hắn cảm thấy phụ thân chỉ đang nói những chuyện tốt, mà không nói những chuyện xấu, tin báo bình an cũng chỉ có thể tin tưởng tới bảy tám phần.
Lời nói của Thẩm Tấn khi nãy khiến Mạnh Nhất Đường tự nhiên mà gợi lên sự tưởng niệm đối với Mạnh thừa tướng, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn về phía phương bắc.
Hơn phân nửa đại quân vẫn muốn phòng thủ tại biên quan, bởi vậy Thẩm Tấn chỉ có thể mang theo mười vạn đại quân hồi kinh. Trừ bỏ mười vạn đại quân này, Thẩm Tấn còn âm thầm đem tâm phúc của mình xếp chẵn lẻ trong quân đội, mượn tình huống đại quân nhập kinh tạo nên hỗn loạn lần này mà lẫn vào nội kinh.
Tốc độ mười vạn đại quân hành quân  thật rất chậm, ít ra cùng tốc độ một tiểu đội nhân mã ra roi thúc ngựa so ra kém xa. Cái loại tiểu thuyết trung hôm nay có người xâm phạm biên cảnh, hai ngày sau hoàng đế liền thu được quân tình báo, lại không quá hai ngày sau hoàng đế liền hạ lệnh đại quân khai chiến, tình tiết không đến một tuần đại quân liền có thể đuổi tới biên quan cùng quân địch giao phong là không có khả năng xuất hiện ở trong hiện thực. Điều binh khiển tướng thời cổ đại phi thường tốn thời gian, tốc độ hành quân cũng rất chậm, bởi vậy Thẩm Tấn đánh giá tình hình hiện tại muốn trở lại kinh thành cũng mất đến bốn tháng .

[ĐM/Edit]Tra công "tra" đến cùng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ