Đối mặt với lời chất vấn của Thẩm Tấn, Mộ Trường Dận không lời gì để nói.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu hai người đổi tình cảnh, nếu lúc trước Thúy Vân thực hiện được, còn hoài thai hài tử Cẩn Chi, Cẩn Chi muốn lưu lại hài tử, y sẽ như thế nào?
Chỉ cần ngẫm lại, Mộ Trường Dận liền khó có thể tiếp thụ, y miễn cưỡng áp xuống phiền muộn trong lòng, đi đến gần Thẩm Tấn hơn, cuối thấp thân mình nhẹ giọng nói: "Cẩn Chi, ta biết chuyện này là ta không đúng, chỉ là ta thật sự rất muốn lưu lại hài tử kia, nếu là một hoàng tử, ta liền không cần đem ngôi vị hoàng đế thật vất vả cướp đến tay chắp tay nhường người."
Nhường ngôi cho tôn thất hài tử, chỉ có thể là người có huyết thống tương đối gần, như vậy liền chọn từ « ngũ phục » (người cùng tông tộc) mà không cần suy xét. Mà ngũ phục trong tôn thất hài tử tương đối thích hợp, hoặc là nhóm thúc bá hậu đại từng cùng phụ hoàng y giành ngôi vị hoàng đế thất bại, hoặc là các huynh đệ hài tử bị dưỡng thành nhàn nhân của y. Nhường ngôi cho người trước y lo lắng phụ hoàng sẽ nhịn không được từ trong quan tài nhảy ra cắn chết y, nhường ngôi cho người sau, y sợ khi mình chết đi tân quân đều không cho y thể diện, chung quy y cùng tân quân giống cha mẹ thân sinh, tuy là huynh đệ nhưng cũng có oán hận.
Nếu không phải y đối với Cẩn Chi có tình cảm thật sự sâu đậm, bằng không tuyệt không nguyện nhường ngôi cho tôn thất hài tử. Cung nữ kia mang thai lần này thật sự chính là ngoài ý muốn, tuy rằng khiến y phiền lòng, nhưng cũng có chút cao hứng, rốt cuộc cũng có thể có một kế thừa thân sinh của mình mới là tốt nhất.
Chỉ là nếu nói muốn nhân chuyện này cùng Cẩn Chi tách ra... Mộ Trường Dận nghĩ đến cái khả năng này, liền cảm thấy khó có thể tiếp thu.
Trong lòng y cháy lên một đám Hỏa Diễm, nhưng y cố gắng áp chế tính tình của mình đừng làm ra loại sự tình xúc động gì, ôn nhu ôm lấy Thẩm Tấn, một bàn tay triều Thẩm Tấn trên đai lưng sờ soạng, một tay còn lại đã từ ngực rồi hướng bên trong quần áo sờ soạng: "Cẩn Chi, lần này tách ra lâu như vậy, ta rất nhớ ngươi..."
Mộ Trường Dận cuối người liền hướng môi mỏng Thẩm Tấn hôn tới.
Thẩm Tấn lại đột nhiên nghiêng đầu, nụ hôn của Mộ Trường Dận cuối cùng chỉ chạm ở phía dưới khóe môi hắn.
Thẩm Tấn thân thủ đè lại hai tay Mộ Trường Dận đang không an phận ở trên người hắn sờ loạn, ngữ khí thản nhiên nói: "Bệ hạ, thời gian không còn sớm." Hắn uyển chuyển hạ lệnh trục khách.
Chỉ là Mộ Trường Dận xem như nghe không hiểu, trong giọng nói mang theo tia ái muội, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, thời gian không còn sớm..."Y từ thủ hạ của Thẩm Tấn rút ra hai tay mình, sau đó tự giải hạ đai lưng mình, xả xuống ngoại bào, chỉ còn lại một kiện trung y cùng áo trong.
Thẩm Tấn nhìn thân thủ y đang muốn thoát trung y mình, vội vàng ngăn cản, đem ngoại bào y cởi nhặt lên rồi ném lại trên người y, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngài nên hồi cung."
Hắn lần này nói trắng ra, khiến sắc mặt Mộ Trường Dận trầm xuống: "Ngươi đuổi trẫm đi?"
Thẩm Tấn cũng không e ngại Mộ Trường Dận phát tác, bình tĩnh nói: "Vi thần không dám."
![](https://img.wattpad.com/cover/213912405-288-k367590.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Edit]Tra công "tra" đến cùng.
Ficção GeralTên tác giả: Tiêu Tiểu Ca. Đây là văn vô CP Văn chủ thụ nào đó : Thụ yêu thiên hạ hơn yêu công, là lòng mang thiên hạ; công yêu thiên hạ hơn yêu thụ, là tra! Thụ hiểu lầm ngược công, là công xui xẻo; công hiểu lầm ngược thụ, là tra! Thụ tính kế lợi...