Chương 7: Trở lại

4 0 0
                                    


Sau canh năm, trời sáng dần, cả một khoảng không rơi vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, cánh cưa ngôi tịnh xá bằng tre phát ra tiếng động nho nhỏ, ngọn nến sắp tàn bị một cơn gió mạnh thổi qua, đốm lửa lắc lư một hồi, rồi vụt tắt.

Chú quạ Nha Nha tỉnh giấc, mở to mắt và kêu lên một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy người đi tới, sự thù địch của nó lập tức biến mất, rối rít bay tới và kêu rì rầm điều gì đó.

Phù Nam chẳng buồn để ý đến nó. Sau khi đặt người con gái trên tay mình lên chiếc sạp, chàng mở tráp lấy ra một nhánh Linh chi, lập tức đút vào miệng người đó.

Nhánh Linh chi vừa chạm đầu lưỡi liền biến thành một dòng cam lồ chảy vào bên trong. Phù Nam đặt tay lên lưng và nhanh chóng truyền chân khí cho người đó. Nhưng Nha Nha lúc này đã tỉnh táo, nó chạy quanh bàn, cặp mắt đen tròn dán chặt vào người mà Phù Nam đưa về, kêu lên một tiếng lớn và chĩa mỏ bay tới.

Quả không sai, đây chính là nữ quỷ đã bước ra từ ngôi mộ đêm qua!

Mặc dù giờ này người con gái đó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, không có vẻ dữ dằn và ma quái như đêm qua, bộ y phục trắng đã nhuốm đẫm máu, nhưng Nha Nha vẫn nhận ra gương mặt trắng bệch không chút huyết khí ấy, vì thế trong mắt nó ánh lên sự thù địch.

"Ra chỗ khác!" Phù Nam quát lên và đuổi nó đi.

Ăn liền một lúc ba nhánh Linh chi, có thể coi như đã lấy lại được chút sinh khí, tốc độ máu chảy ra từ các đại huyệt trên cơ thể cũng dần chậm lại. Vì cái lưng gù của mình, người con gái đó không nằm ngửa được, buộc phải nghiêng người, thu mình lại, hơi thở gấp gáp và yếu ớt. Chiếc áo đã bị rách ở sau lưng, để lộ ra một "cục u" cao khoảng bao mươi phân - đứa trẻ đó dường như cũng bị nội thương nghiêm trọng, đang trong trạng thái hôn nê, nhưng ngón tay thì vẫn tóm chắt lấy gáy của người con gái.

Phù Nam phát hiện ra Thần Triệt giữa những khóm Mạn Châu Sa trên sườn núi. Lúc đó, chàng đang trên đường đi lên, còn Thần Triệt dường như vừa lao ra từ Nguyệt cung. Không biết đã gặp phải đối thủ như thế nào, chỉ thấy Thần Triệt bị thương rất nặng.

Dưới ánh trăng, nhìn Thần Triệt và cả đứa trẻ trên lưng đang trong trạng thái hôn mê, Phù Nam cảm thấy thanh Khước Tà của mình như muốn nhảy ra.

Giết! Giết! Giết!

Trước thế lực tà ma, thanh bội kiếm của Bạch Đế từ trăm năm trước đang động đậy, đằng đằng sát khí muốn xông lên.

Phù Nam quay mặt đi, không muốn nhìn gương mặt xấu xí độc ác của đứa trẻ kia, vì sợ không thể kìm nổi mà phải động thủ. Thần Triệt đang ngủ yên lành, gương mặt của nàng nhợt nhạt nhưng thanh thản, vẫn còn đó sự trong sáng, thuần khiết của tám năm trước kia.

Nếu muốn cứu A Triệt, tức là sẽ buộc phải cứu cả con quỷ này hay sao? Còn nếu muốn tách nó ra khỏi A Triệt, chỉ còn cách xẻo những ngón tay đang bám chặt lấy người nàng mà thôi.

"Keeng" một tiếng, Thần Triệt rút Khước Tà ra khỏi bao.

Bỗng nhiên, đang trong tình trạng hôn mê, Thần Triệt nhanh như chớp, vung cánh tay của mình lên tóm lấy cổ tay Phù Nam.

Bỉ Ngạn Hoa_ Thương NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ