Phần 8

10.7K 923 112
                                    

......

Tôi là Chaeyoung. Tên thật là Park Chaeyoung cơ nhưng tôi thích được gọi là Chaengie hơn, do unnie đã gọi tôi như vậy.

À... unnie còn có một cách gọi khác nữa cơ. Đó là...

"Bé con!!! Ra đây chơi với chị!!!"

Tôi lúc đó chỉ mới có 5 tuổi. Do tính tình không hòa đồng lắm nên tôi thường chỉ chơi có một mình. Ba mẹ thì khá bận rộn nên không quan tâm tới đời sống xã hội của một đứa bé chưa lớn là tôi. Mà thực ra tôi cũng đã quen rồi. Tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi chị xuất hiện.
Theo trí nhớ của một đứa trẻ 5 tuổi, cái ngày nhà chị dọn tới cạnh nhà tôi, khiến tôi và chị trở thành hàng xóm và cũng là nhân duyên khiến tôi với chị thân nhau hơn.

Tôi thích chị. Nhưng sau này nếu có quen nhau tôi sẽ đổ thừa hết là do chị bắt đầu chứ không phải tôi.

"Bé con!!! Ra đây chơi với chị!!!"

Hình ảnh một cô bé xinh đẹp, lém lỉnh đang đứng nắm hai song cửa sắt của cái cổng nhà tôi và chu mỏ réo gọi hai chữ "bé con" đó vẫn còn mãi trong tâm trí tôi đến giờ.

Tôi ngẩng mặt lên từ con búp bê tóc đỏ của mình. Nhìn qua quẩn lại, tôi lại nhìn chị lần nữa, nhưng có vẻ tính nhát người lạ đã ăn sâu vào máu lúc đó rồi nên tôi chỉ ngồi yên một chỗ.

Chị lại tiếp tục réo gọi bé con ơi bé con à ngoài kia. Mẹ tôi hôm đó có ở nhà nên ra mở cửa vì chị ồn ào quá.

Nhưng cũng nhờ vậy mà chị đã "tiếp cận" được tôi.

"Bé con!" - Chị ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

"Không phải bé con. Em tên Park Chaeyoung."

"Nhưng gọi bé con nó dễ thương.."

Tôi vẫn nhớ lúc đó tôi đã lắc đầu không chịu. Lòng tự trọng của một đứa trẻ 5 tuổi lớn lắm chứ, ai lại thích bị gọi là bé con đâu.

"Không thích cũng không được!! Chị phạt em do hồi nãy em không chịu mở cửa cho chị!!"

Tôi nhớ sau đó tôi đã lơ đẹp chị luôn.

Người gì ăn nói vô lý hết sức mà...

Nhưng sau đó là một chuỗi ngày chị "đeo bám" tôi.

"Chị là Lalisa Manoban."

"Park Chaeyoung... vậy gọi là Chaengie đi cho nó ngắn gọn!"

"Chị 8 tuổi rồi đó nha!"

"Em phải gọi là unnie nghe chưa!"

Như đã nói, tôi đã lơ đẹp chị. Nhưng vì nguyên một xóm chỉ có tôi và chị là con nít nên chị không còn đối tượng nào khác ngoài tôi cả.

Chị cứ như thế một năm trời.

"Woahhh. Bé con vô lớp 1 rồi hả??? Vậy là chung trường với unnie rồi nè."

Mẹ tôi từng kể rằng, sau khi nghe chị nói vậy thì tôi đã khóc nức nở bảo muốn tiếp tục đi nhà trẻ chứ không thèm lên lớp một đâu để né chị.

[Chaelice] - Bé Con Của Tôi |End|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ