Part 3

938 93 6
                                    

Vào một đêm cuối hè nóng nực, sau một tuần ăn mừng tiệc sinh nhật của mình, Mark cầu hôn Donghyuck. Anh quỳ một gối trước mặt nó và lôi chiếc hộp nhung từ trong túi ra, sau đó lặp lại những từ ngữ mà bản thân ngày nào cũng luyện tập trong suốt một tuần qua. Khán giả đứng xem giúp họ một tay, giả vờ như không hề chứng kiến quá trình cưa cẩm đầy gượng gạo của Mark và những màn hồi đáp có phần nhẫn nại hơn nhưng lại vô cùng nhây lầy của Donghyuck trong suốt mấy năm qua. Bởi vì ai mà có thể quên được sự kiện xảy ra vào Vũ hội hoàng gia năm ngoái chứ, mà Donghyuck cũng sẽ chẳng bao giờ để họ quên được.

Donghyuck chỉ chừa đủ thời gian để Mark luồng chiếc nhẫn vào ngón tay mình, sau đó nó dùng cả người phóng thẳng vào tay Mark, còn Mark suýt chút nữa thì chụp hụt nó, khó khăn giữ thăng bằng trong khi Donghyuck dán môi họ vào nhau.

Con gái của một thương nhân nào đó tiến đến bên cạnh, nhẹ nhàng dựa vào hông hắn, và lạ thay, lần này Jaemin không luồng tay hắn qua hông nàng nhẹ nhàng xoa nắn, không dùng những ngón tay cẩn trọng nâng cằm nàng ấy lên. Tâm trí hắn chỉ có đôi mắt đen tuyền và lớp vảy ánh kim phản quang lấm tấm trên làn da trắng mịn, và khi hắn run rẩy hít sâu một hơi, những gì hắn nhận lại chỉ là mùi gió biển mặn chát trong khoang mũi.

Khi thấy Jaemin không phản ứng gì, nàng ta đã định rời đi, nhưng hắn chợt bừng tỉnh khỏi ký ức và giữ chắc nàng ta vào người, cúi đầu mỉm cười với nàng như cách hắn thường làm, và suýt chút nữa thì hắn cảm thấy có lỗi.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

.

.

Vào buổi sáng sinh nhật lần thứ 18 của Jaemin, bầu trời xám xịt.

"Biết đâu mưa sẽ sớm tạnh," Mẹ của Jaemin nói, xoắn xuýt huơ huơ đôi tay mình. Jaemin ngước nhìn đám mây đen ngùn ngụt kéo về từ phía nam, và hắn tự nhủ với bản thân, dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên số mày may mắn đến vậy rồi.

Khi chiều đến, cơn mưa phất phơ rả rích ban đầu đã chuyển thành mưa như trút, từng cơn từng giọt nặng nề đập vào cửa sổ. Không hề thấy bóng dáng của Mark và Donghyuck, những người hôm nay phải đến để cùng dùng cơm tối, và Jaemin nghĩ bởi vì cơn bão, hắn sẽ phải trải qua sinh nhật một mình rồi, bởi vì ba mẹ hắn cũng đã rời đi tham dự cuộc họp của Hiệp hội thương gia ở thị trấn kế bên, chỉ kịp để lại một bữa tiệc thịnh soạn và vô vàn lời chúc mừng.

Hình như có tiếng động phát ra từ phía cửa ra vào, Jaemin ngước nhìn từ nơi hắn đang nằm dài trên ghế, hắn nghe kỹ thì đúng là có tiếng gõ, một tiếng, rồi hai tiếng. Tiếng gõ tiếp tục kéo dài, càng to và gấp gáp hơn trong lúc Jaemin lăn khỏi ghế và phóng qua tiền sảnh đến cửa chính, vặn tay vịnh để mở nó ra và nhìn chăm chăm hai người đang đứng trước cửa.

"Cứ tưởng không thèm mở luôn chứ," Mark thở dốc, tay còn lại hất mái tóc non mềm khỏi mắt. Donghyuck đứng bên cạnh anh, ở giữa hai người có ai đó đang được trùm bằng tấm vải caro đỏ trắng. "Không mời bọn anh vào sao?"

Jaemin tránh sang một bên để họ tiến vào. "Bạn ai đây?" Jaemin hỏi khi theo sau họ đến chiếc ghế hắn vừa rời đi, Mark thả gói caro xuống ghế và nó phát ra một tiếng động nhỏ. "Donghyuck, Mark, con mẹ nó đó là ai vậy?"

[JaemJen] Ebb & FlowNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ