Thê tử sau khi từ nhà phụ thân trở về, liền không nói một lời, thất thần một chỗ. Khi nấu đồ ăn, quên thêm muối, không hương vị. Sau đó kho cá, cũng cháy khét. Canh mướp không biết bỏ cái gì, vị rất kì quái.
Toàn bộ đều không giống với trước kia, Tôn Thừa Hoan cho nữ nhi ăn mấy miếng, nó liền quay đầu đi. Không thể trách nó, chính hắn cũng không muốn ăn. Đặt chiếc đũa xuống, nhíu mày, thay nữ nhi nói ra tiếng lòng của hai người:
“Khó ăn.”
“Khó ăn thì đừng ăn, vất vả nấu còn bị các người chê.”
Nàng đen mặt, thu dọn đồ ăn vào phòng bếp, không cho hắn ăn. Tôn Thừa Hoan cùng nữ nhi liếc mắt nhìn một cái, Châu Nhi bị sắc mặt mẫu thân dọa làm cho khóc oa oa. Hắn ôm lấy nữ nhi dỗ nửa ngày mới trấn an được nó.
Ban đêm, Châu Nhi ngủ, thê tử ngồi trước bàn thêu, nhìn đôi uyên ương thêu được một nửa, đó vốn là đồ cưới nàng định tặng cho tiểu muội khi thành thân.
Nàng nói, tiểu muội nữ công không tốt, sợ người ta cười nàng, vật phẩm chuẩn bị bên nhà tân nương, nàng phí chút công phu, giúp muội tử chuẩn bị thỏa đáng, mới sẽ không luống cuống tay chân.
Từ nhỏ, mẫu thân của ba tỷ muội đã mất, tiểu muội vừa sinh ra đã không được mẫu thân ôm qua, vì thế nàng thương nhiều chút, hồi nhỏ, muội tử thích nhất chạy theo nàng. Nàng rất thương, thật sự thương Tiểu Lâm nhi.
“Nói bậy, tiểu muội thiện lương như vậy, làm sao có thể tổn thương đứa nhỏ của người khác, tuyệt đối không có khả năng….”
Nàng nhìn chăm chú khăn thêu, thì thào tự nói, hốc mắt đỏ ửng, chính là không chịu rơi lệ, một khi khóc, chẳng khác nào nàng cũng cho rằng tiểu muội là hạng người thiếu đạo đức kia…..“Là nàng.” Dỗ nữ nhi ngủ, hắn ngồi ở bên giường, nhìn nàng, thực bình tĩnh nói ra khỏi miệng.
“Cái gì?” Nàng ngạc nhiên quay đầu trừng hắn:
“Chàng thì biết cái gì! Là đối với nàng có khúc mắc, lòng nghi ngờ sinh ra quỷ ám, tiểu muội không có! Chính miệng nàng nói với ta, nàng không có! Nàng sẽ không gạt ta, nàng sẽ không bao giờ gạt ta…”
“Nhưng lúc này, nàng lừa.”
Cho tới bây giờ không có lừa gạt, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ như vậy. Hắn biết tiểu muội là người một nhà, nhưng phụ thân có dạy, muốn phán đoán đúng sai thì phải biết công tư phân minh.
Nghệ Lâm lại có bao nhiêu lí do, có thể đi trộm đứa nhỏ của người khác, hắn tuy rằng phải bảo vệ người nhà, nhưng cũng không thể bao che cho nàng làm chuyện xấu. Bởi vậy, hắn nghe theo lời phụ thân dạy, phải đối mặt với chuyện này.
“Là Nghệ Lâm.” Hăn thực kiên trì nói lại một lần:
“Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, phụ thân tìm ta đánh cờ, ta thấy nàng ở cửa sau, lặng lẽ cùng Điền Nguyên Đạt nói chuyện…”
“Chàng câm miệng, câm miệng!” Lòng nàng tràn đầy hoảng sợ, nắm lấy cuộn chỉ trong tay ném hắn:
“Ta nói không phải nàng là sẽ không phải nàng! Nàng là tiểu muội ta, chàng có thể hiểu nàng sao? Không hiểu thì đừng nói bậy…”
”Ta không có nói sai, nàng thực sự….”
“Còn nói! Đã không cho chàng nói, chàng còn nói!”
Bùi Châu Hiền ôm mặt khóc. Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng khóc. Tôn Thừa Hoan im lặng, không biết nên làm như thế nào cho phải. Phụ thân dạy hắn phải kiên trì đối mặt, hắn không có làm sai, nhưng vì sao, sẽ làm cho Châu Hiền đau lòng?
”Châu Hiền….”
“Chàng là đồ hỗn đản….” Nàng khóc thút thít, không để ý tới hắn:
“Chàng vì người khác, không để ý tới ta khổ sở, chàng một chút cũng không hiểu tâm tư nữ nhân, không hiểu ta muốn cái gì, làm trái lại ý ta chọc cho ta giận……”
Nàng cũng biết chính mình cố ý gây sự, nhưng thời khắc này, tâm tư quá mức hỗn loạn, nàng thực sự rất sợ hãi, nếu việc này đưa ra ánh sáng, cả đời này của Tiểu Lâm nhi sẽ bị phá hủ.
Còn hắn? Ngay cả xem sắc mặt người nói chuyện cũng không biết, cũng không biết an ủi nàng, trấn an hai câu, còn đâm vào ngay chỗ đau của nàng, nàng như thế nào lại gả cho một trượng phu ngốc như vậy!
Hắn không hiểu nàng? Tiểu Trân Ni cũng đã nói qua.
Châu Hiền hiểu hắn, chỉ cần hắn chớp mắt một cái, nàng đã biết hắn đang nghĩ cái gì, luôn có thể làm cho hắn vui vẻ, nhưng hắn lại không có thông minh, không có tâm tư tinh tế như nàng, luôn làm chuyện điên rồ, chọc nàng không vui. Có nên nói ra không, làm sao mới đúng đây?