Chương 7

1.4K 60 0
                                    

Ngày vẫn như cũ trôi qua, mỗi khi hắn dũng cảm quyết định làm chuyện gì, nàng sẽ viết một bức thư khen hắn, nói hắn làm tốt lắm, nàng thật sự là gả cho một trượng phu tốt, đáng tín nhiệm, nửa đời sau đều trông cậy vào hắn.
Hắn mặc dù không biết cách biểu hiện ra ngoài, nhưng mỗi lần nhận được thư, hắn sẽ biểu hiện đặc biệt tích cực. Chỉ cần hắn làm cho nàng vui vẻ, sẽ viết thư nói cho hắn biết, hắn thực sự làm cho nàng hạnh phúc. Vì thế càng lúc hắn cũng càng tự tin hơn vào quyết định của mình, không còn lại hỏi nàng, nàng cũng luôn tín nhiệm cho hắn tự làm, tôn trọng quyết định của hắn.
Năm ấy mùa thu chưa đến, trong thôn có vị Hoa Phục công tử đến, nghe nói là đại địa chủ trong kinh thành, coi trọng địa chất của thôn Lưu Vân, nói là có thể gieo trồng được dược liệu quý, ở trong này một đoạn thời gian thăm dò đất đai. Hoa Phục công tử đợi từ mùa thu đến mùa đông, mua vài mẫu đất, muốn cùng Tôn Thừa Hoan hiệp đàm mua lại miếng đất cũ kế bên nhà.
Mảnh đất kia đã hoang vắng, lưu lại cũng không có giá trị, phụ thân không có khả năng trở về, đứng ở gian phòng từng dạy hắn đọc sách viết chữ, vị công tử kia nói ra điều kiện vô cùng tốt, có thể cho Châu Hiền cùng đứa nhỏ sống thoải mái qua ngày, hắn biết hắn nên đồng ý.
Hai phu thê đóng cửa lại thương nghị một chút, hắn thực sự không cách nào hạ quyết định, liền giao cho thê tử xử trí. Bùu Châu Hiền thận trọng suy nghĩ vài ngày rồi quyết định từ chối.
“Vì sao?” Quý công tử một mặt không hiểu:
“Là không vừa lòng với giá đưa ra sao? Chuyện này có thể bàn….”
“Không, không phải vấn đề ngân lượng, đó là mảnh đất công công lưu lại cho trượng phu, ta nghĩ muốn để lại cho hắn, khi tưởng nhớ phụ mẫu cũng có nơi để đi.”
Thừa Hoan luyến tiếc, nàng nhìn thấy, bằng không hắn đã không thể không đưa ra quyết định. Lý trí cho thấy là nên bán, nhưng tình cảm thì lại không cho. Nơi đó, có ký ức tốt đẹp của hắn. Là khi hắn dựa vào phụ mẫu, nên mỗi khi đau lòng khổ sở đều trốn ở đây, như có phụ mẫu đang tồn tại an ủi hắn.

Nếu bán đi, khi tâm tình hắn không tốt thì phải đi nơi nào? Vật trượng phu cực kỳ quý trọng có thể nào mà lấy tiền bạc đánh giá? Dù giá cao tới đâu cũng không bán. Nam tử suy nghĩ sâu xa rồi nhìn nàng, không nói gì thêm liền rời đi, sau cũng không quay lại đòi mua nữa.
Vào đông, trên núi ít thú rừng, săn cũng không được nhiều lắm, Tôn Thừa Hoan  thưởng ở khe núi thả câu bắt cá, ngày tương đối nhàn nhã, thê tử cũng mang theo nữ nhi bồi hắn, bọn họ coi như là đi du lịch, cũng vui vẻ vô cùng. Trải khăn trên cỏ khô, nữ nhi được chín tháng đã có thể đi lại, nằm trên khăn nhàm chán, không cam chịu cô đơn nên chạy đi đuổi bướm.
Thê tử tựa vào vai hắn, vẻ lười nhát cúi mắt xuống, hắn vòng tay ôm bảo vệ, khóe mắt dư quang không quên chiếu cố nữ nhi. Nữ nhi sôi nổi vui quá hóa buồn, mặt úp xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mếu vừa khóc. Hai phu thê đồng thời chạy vội qua, theo bản năng đứa nhỏ chạy về phía phụ thân, vừa khóc vừa chỉ hòn đá nhỏ lên án:
“Phụ thân….Ô….Xấu xa!”
“Đúng thế!” Tôn Thừa Hoan vừa tức giận vừa đau lòng, nhặt hòn đá lên ném xuống hồ nước:
“Cho nó chết đuối, cho nó chết đuối! Xem nó còn làm thế nào khi dễ Châu Nhi nhà ta.”
Hai người tức giận cùng chung mối thù, đứa nhỏ thoáng bình phục cõi lòng bi thống, khóc thút thít ngẹn ngào chôn mặt vào vai phụ thân, còn hắn thì thương tiếc vỗ lưng an ủi. Trượng phu coi nữ nhi té có bị thương không, còn Bùi Châu Hiền thì thu dọn đồ đạc.
Hôm nay thu hoạch không tồi, có thể về nhà sớm. Trở lại nhà, phụ thân và nữ nhi vẫn ôm nhau, nữ nhi vì khóc mệt mỏi ngã vào lòng phụ thân nằm ngủ.
“Làm sao vậy?” Bùi Châu Hiền nhìn trượng phu không yên lòng nhìn hướng xa xa, liền hỏi một câu.
“Người nọ…..rốt cuộc muốn làm gì?”
Châu Hiền cuối cùng đã nói không bán, muốn để lại, mà Quý công tử kia thoạt nhìn cũng không tức giận, bắt đầu đi qua đi lại ở mảnh đất phụ cận nhà, không có nói đến chuyện mua bán, nhưng cũng không nói là muốn làm gì, ngẫu nhiên thuận tiện hướng nàng uống chén trà, mời ngồi liền ngồi, thật kỳ quái.
Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn một cái, nam nhân kia đang ở dưới sông thăm dò dòng nước, chống lại tầm mắt của nàng, mâu quang lưu chuyển cũng không rõ ràng, mà là hàm súc uyển chuyển, ngụ ý thật sâu.
Nàng dời tầm mắt:
“Chàng đừng để ý đến hắn! Không làm phiền chúng ta là được rồi, đưa cá đây.”
Tôn Thừa Hoan cõng nữ nhi trên lưng, một tay đưa sọt cá. Nàng đem cá nhỏ chuẩn bị buổi tối, còn cá to thì ngày mai đem bán cho Thiên Hương quán lấy tiền. Thỏa thuận giá cả của mấy con cá trong sọt xong, thuận đường đi dạo chợ, xem trong nhà còn thiếu thứ gì thì sẵn tiện mua luôn. Đến một sạp hàng, nàng dừng bước lại, chọn vài loại thuốc lá, hỏi hắn:
“Loại nào tốt?” Hắn đánh giá một chút, chỉ loại bên tay trái.

[WR] Chồng Khờ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ