Bùi Khánh Tường thấy hai người tay trong tay trở về, cũng đã cảm thấy có vài phần hiểu rõ. Bùi Châu Hiền kêu hắn ngồi xuống một lát, ăn bánh uống trà, thấy hắn khá thích bánh hạnh nhân mặn mặn ngọt ngọt, liền đem phần có dư gói lại cho hắn mang về. Đưa hắn ra đến cửa, gặp Tú Anh. Muội muội cho rằng hắn đến bàn chuyện hôn nhân, sắc mặt không vui mắng hắn hai câu:
"Ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy? Ta đã nói không muốn gả, ngươi nếu không cưới được thê tử thì cũng đừng cố gắng tìm đến ta!" Tôn Thừa Hoan không thèm để ý, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, lướt qua người nàng chạy đi. Trước khi đi, hắn dường như nghĩ đến cái gì lại quay trở lại, hỏi:
"Ngày mai, nói a nương đến?" Nàng cười đáp:
"Muốn có thê tử như vậy a?" Hắn không phản bác, mặc cho nàng cười, kéo tay nàng nắm lấy, lúc này thực sự rời đi. Bùi Châu Hiền mới đóng cửa, đã chống lại sắc mặt khó coi của muội muội ở phía sau.
"Ta nói rồi, ta không gả cho hắn, ai cho phép tỷ tự mình làm chủ...:"
"Ta gả, câm miệng của muội lại, Bùi Tú Anh, sau này hắn sẽ là tỉ phu của muội, nói chuyện khách khí một chút."
Nàng rất ít khi dùng thái độ nghiêm trọng đối với muội muội, nhưng thật sự Tú Anh rất vô lý! Từ nhỏ đã sủng ái nàng, không để cho nàng chịu một chút cực khổ nào, sủng đến độ không hiểu nhân tình lí lẽ, nàng có tư cách gì tự cao tự đại, tùy tiện xem thường người khác, nhục nhã người khác chứ?
Là bởi vì túi da của tên kia so với hắn đẹp mắt hơn một chút? Có lẽ một ngày nào đó ăn đau khổ, rút được bài học kinh nghiệm, mới có thể lớn lên, học được cách tôn trọng người khác. Bùi Châu Hiền vào nhà, chia sẽ tâm sự với phụ thân một phen, cho thấy ý nguyện của mình.
Bùi Khánh Tường vốn còn muốn khuyên can, nàng không cần phải chịu thiệt, bất quá chỉ bị coi là tiểu nhân không giữ chữ tín, chịu toàn thôn phỉ báng mà thôi, là do nàng luôn cường điệu tuyệt đối không chịu ủy khuất, nàng là cam tâm tình nguyện gả cho Tôn Thừa Hoan. Phụ thân chấp nhận nói về sau nàng tự gánh vác.Nàng mặc kệ người ngoài thấy như thế nào, nam nhân này giản dị tự nhiên, tính tình đơn thuần không giả tạo, cực kỳ trân quý, nàng muốn dùng cả đời này đau tiếc hắn, chiếu cố hắn, đáng giá. Về phương diện khác, nàng cũng nhận ra được, phụ thân đối với danh mục sính kim của Khương gia tương đối động tâm, cố ý muốn nhận.
Về thái độ làm người của Khương Sáp Kì, nàng đã nói lại với phụ thân làm tròn nghĩa vụ của nàng, phụ thân lại coi trọng gia thế nhà người ta, nếu kết thông gia đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt, nha đầuTus Anh kia nàng khuyên cũng không nghe, đã như thế, nàng sẽ không nói thêm gì nữa cả.
Cách một ngày, nàng nói phụ thân ở trong nhà chờ, Tôn Thừa Hoan đúng hẹn đến, cùng bà mối và thẩm Xuân Thủy thỏa thuận danh mục quà tặng, định ngày đón dâu.
Hết một ngày, Bùi Châu Hiền chấm dứt kỳ nghỉ phép, nàng trở về bên trong thành thu xếp công việc chuyển vào trong thôn để có thời gian toàn tâm toàn ý quan tâm cuộc sống của Thừa Hoan. Thật ra thì lần trước trở về, nàng đã mở miệng chào từ giã, muốn về nhà giúp phụ thân quản lý vườn trái cây, kể từ đó giống như trời đã định sẵn từng việc từng việc kéo tới.
Cũng tốt, cùng nơi đó cắt đứt quan hệ sạch sẽ, từ này Thừa Hoan đã trở thành trượng phu của nàng, hết thảy không bao giờ nhớ lại chuyện quá khứ nữa. Ngày ấy rời thôn,Thừa Hoan dậy thật sớm, đưa nàng đến cổng thôn. Hai người ước định ngày trở về, xử lý xong hết mọi chuyện nàng sẽ về thôn, lên kiệu hoa gả cho hắn.
Tính tình Thừa Hoan thẳng thắn, thường có người khi dễ hắn khờ ngốc, thuận miệng sẽ hù dọa hắn, bởi vậy nàng mới đem chi tiết kể rõ rành mạch cho hắn biết, không có mơ hồ. Hắn mỗi chữ đều ghi tạc trong đầu, đến ngày ước định trở về thôn, hắn đã ở bên ngoài phường thêu chờ đón nàng. Nàng khá là ngoài ý muốn:
"Thế nào lại đến đây?"
"Đưa ngươi về nhà.....không thể.....không thể đổi ý....."
Hắn xem lời nói đùa ngày ấy của nàng là thật sao? Sợ nếu không đón nàng về nhà, nàng sẽ đổi ý không gả cho hắn? Người này, sao ngốc đáng yêu như vậy? Lại đem toàn bộ lời nàng nói đều cẩn thận tiếp thu, hoàn toàn nghe theo.
"Ta nào có không biết phân biệt phải trái như vậy?" Nàng cười ra tiếng, đưa tay cười đùa vo vê loạn tóc hắn. Hắn cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn để nàng đùa.
"Ngươi tới sớm, ta còn chưa đi mua điểm tâm, đợi lát nữa cùng đi."
"Tốt." Nàng đang muốn đưa tay giao cho hắn, tiếng bước chân vội vàng mà hỗn độn từ bên trong truyền đến, nam nhân thần sắc hoảng loạn, hô to:
"Hiền nhi!" Tâm tình vừa tốt lên của nàng tất cả đều bị chôn vùi. Nàng thấp giọng muốn hắn chờ một lát, sau đó quay đầu nhìn lại, khẽ cười:
"Chúng ta qua bên kia nói chuyện." Tôn Thừa Hoan đứng ở một bên, nàng muốn hắn chờ, hắn sẽ im lặng chờ, có vài lần, âm lượng quá lớn truyền đến, nàng không biết tai hắn rất thính, nghe thấy. Nam nhân kia áo mũ chỉnh tề, tướng mạo so với người thường vô cùng tốt, giờ phút này lại rối loạn phương hướng, không còn tao nhã.
"Ngươi và ta trong lúc đó chưa từng hứa hẹn, ta vì sao lại không thể gả?"