Buổi tối Tiểu Dã và Bánh Nướng trở về rất khuya, Tảo Tảo đã buồn ngủ, thiếu việc Tiểu Dã cười cợt đùa giỡn, trong nhà này liền có vẻ cực kỳ vắng lạnh, Tảo Tảo nằm ở trên giường của mình lăn qua lộn lại không ngủ được, bên ngoài phòng cửa chính vừa vang lên, Tảo Tảo từ trên giường bật dậy, khoác áo mở cửa. Bánh Nướng đang đỡ Tiểu Dã xộc xệch đi vào, Tảo Tảo nhanh chóng tới trước giúp đỡ, giúp Bánh Nướng thu xếp cho Tiểu Dã lên giường.
Tính tình của Tiểu Dã sau khi say rượu cũng không tệ lắm, uống say cũng không ồn ào ầm ĩ, yên tĩnh nằm ở trên giường, ngày thường hai con mắt đen nhánh sáng ngời đã không có thần thái sáng láng của lúc trước, nhẹ nhàng mông lung, hiện tại đang mê mang nhìn Tảo Tảo ở phía trước, nhìn qua giống một đứa bé mất đi phương hướng, cái miệng của anh mím thật chặt, mất đi một đường cong nghịch ngợm, tăng thêm một chút ý quật cường. Ở thật trong ấn tượng của Tảo Tảo, Tiểu Dã đều là luôn luôn sống động, vĩnh viễn lộ ra dáng vẻ không chút để ý, hình như chuyện gì cũng không làm cho anh gặp khó khăn, chuyện gì cũng không có đặt ở trong lòng, mỗi lần Tảo Tảo gặp phải việc khó, chỉ cần tìm được Tiểu Dã, anh luôn có biện pháp giải quyết.
Trước mắt Tiểu Dã này giống như dê con bị lạc đường nhu nhược mê mang, sững sờ mở to mắt vô tội, trong lòng Tảo Tảo dâng lên một dòng cảm xúc mềm mại, cô nhìn thấy khóe miệng Tiểu Dã còn lưu lại một ít vết bẩn, liền lấy khăn lông nóng nhẹ nhàng giúp anh lau chùi, Tiểu Dã thoải mái nhắm hai mắt lại, đường nét đôi môi Tiểu Dã sắc sảo, giữa môi còn có một điểm nho nhỏ nổi lên, nhìn qua như đang hơi hơi bĩu môi làm nũng, Tiểu Dã nhu nhược như vậy thật làm cho người ta có ý nghĩ muốn tận tình chả đạp anh.
Tảo Tảo lau mặt cho Tiểu Dã xong, lại thuận tay bóp mặt anh mấy cái, vừa đúng lúc Bánh Nướng đi vào, cô le lưỡi một cái. "Không ngu sao lại không bóp, ai bảo bình thường anh ấy hay bắt nạt tôi."
Tảo Tảo đang muốn đi, Tiểu Dã lại khẽ gọi trên giường: "Tảo Tảo."
"Ừ, chuyện gì?" Tảo Tảo trở lại trước giường, Tiểu Dã nhắm hai mắt như cũ, lật người, ôm chăn đã ngủ, Tảo Tảo len lén nhìn Bánh Nướng một chút, Bánh Nướng như có điều suy nghĩ nhìn về phía cô, Tảo Tảo cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.
Ngày hôm sau Tảo Tảo dậy thật sớm, cố ý rời giường trước Tiểu Dã và Bánh Nướng, lần đầu tiên trong đời vào phòng bếp nấu cơm, nếu nói Tảo Tảo nấu cơm cũng chỉ là lấy sữa tươi trong tủ lạnh hâm nóng lên, lại xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua mấy miếng bánh mì, vậy là đại công cáo thành.
Dù là như vậy, khi Tiểu Dã ngồi vào trước bàn ăn, ánh mắt của anh còn lóe lóe: "Tảo Tảo, là em làm hay sao?"
"Đúng vậy." Tảo Tảo đưa miếng bánh mì đã bôi tương hoa quả cho Tiểu Dã, lại giúp anh rót chén sữa tươi, mình cũng nâng chén: "Tiểu Dã, ngày hôm qua em nói không đúng, em lấy sữa thay rượu, uống xong chuyện chúng ta đã trôi qua rồi, có được hay không."
"Tính tình này của Tảo Tảo thật thoải mái, tôi thích." Bánh Nướng lên tiếng phụ hoạ ở một bên.
"Tảo Tảo, anh hẹp hòi như vậy sao?" Tiểu Dã nhíu mày, ánh mắt lại lóe lóe, "Biết ý tứ của em, sẽ luôn luôn xem em là anh em. Anh nói một đứa con gái như em thích làm anh em làm gì?"
Hình như hai chữ anh em kết nghĩa* Tiểu Dã nói đặc biệt nghiêm trọng, Tảo Tảo tỉ mỉ quan sát, Tiểu Dã uống sữa tươi, cắn bánh mì, vẻ mặt tự nhiên, hôm nay thoạt nhìn anh tinh thần sảng khoái, vẫn là nam sinh anh tuấn tức giận bừng bừng như bình thường, không thấy khác thường như hôm qua chút nào.
Anh em kết nghĩa*: tiếng trung chỉ có 2 từ 把兄弟
Tiểu Dã rất nhanh đã ăn xong rồi, nhanh chóng lau miệng, liền đi ra bên ngoài: "Hôm nay mình không trở lại ăn cơm, Bánh Nướng, Tảo Tảo không biết làm cơm, cậu chăm sóc một chút."
Nhìn Tiểu Dã thay quần áo khác đi ra ngoài cửa, Tảo Tảo tò mò dùng cánh tay đâm đâm Bánh Nướng: "Hôm nay Tiểu Dã mặc đồ phong cách làm gì?"
Một bên Bánh Nướng đang thì thầm phụ nữ còn không biết nấu cơm, một bên vừa rót sữa tươi vào miệng, nghe vậy tay run một cái, một phần sữa tươi đổ vào mặt, một phần lại vào khí quản, khom người ho khục khục không ngừng.
Tảo Tảo sợ hết hồn, vội vàng vỗ lưng Bánh Nướng giúp anh thuận khí, Bánh Nướng thật vất vả trở lại bình thường, liếc cô một cái: "Đần, Tiểu Dã còn có chuyện gì, nhất định là cậu ta đi hẹn hò với bạn gái rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy." Trước mắt Tảo Tảo xuất hiện nữ sinh xinh đẹp gọi là Xảo Xảo thân mật rúc vào trước ngực của Tiểu Dã, cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục, dáng vẻ này của Tiểu Dã mới gọi bình thường, khoảng thời gian trước quá không thích hợp rồi.
Tối hôm đó Tiểu Dã chưa có trở về, lúc Tiểu Dã đi ra ngoài không mang chìa khóa, Tảo Tảo xem ti vi chờ cửa, đợi tới đợi lui thẳng đợi đến cô mất hết kiên nhẫn thì Tiểu Dã mới gọi điện thoại trở lại, nói không trở về ngủ.
"Người này, cũng không nói sớm , hại mình chờ lâu như vậy." Tảo Tảo thở phì phò cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thấy Bánh Nướng khinh thường bĩu môi.
"Tôi đã sớm nói với cô rồi, trong khoảng thời gian này tiểu tử đấy đã nín hỏng, hôm nay đi ra ngoài làm sao có thể không ham chiến." Bánh Nướng đảo mắt một vòng, nhích lại gần: "Tảo Tảo, có phải cô và Tiểu Dã có hy vọng hay không? Tối ngày hôm qua cậu ta ôm tôi một đêm luôn miệng gọi tên Tảo Tảo đấy."
"Anh nói cái gì đó." Tảo Tảo lòng đầy căm phẫn."Tôi cảnh cáo anh, anh chẳng những vũ nhục Tiểu Dã, cũng vũ nhục đến tôi."
"Thật sự là vậy, trong giấc mộng Tiểu Dã cậu ta hết ôm lại gặm, nhiệt tình như lửa, ôm chặt tránh cũng tránh không ra. Trên vai tôi đều lưu lại dấu, không tin cô xem." Bánh Nướng làm bộ muốn đi kéo cổ áo.
"Bánh Nướng ——" Tảo Tảo nghẹn đến đỏ bừng, "Anh có yên hay không hả?"
"Không nói thì không nói." Bánh Nướng dùng lỗ mũi hừ hừ, "Bịt tay trộm chuông."
Tảo Tảo thở dài: "Bánh Nướng, không phải là tôi bịt tay trộm chuông, anh nhìn tôi xem, lớn lên như vậy, lại không thích dọn dẹp, Tiểu Dã dùng đầu ngón chân ngoắc ngoắc, nữ sinh chạy tới còn xinh đẹp hơn tôi, làm sao anh ấy có thể đế ý đến tôi."
"Ừ, cũng có đạo lý." Ánh mắt Bánh Nướng lóe lên sau tròng kính nhìn Tảo Tảo mấy lần, lại lắc đầu, nửa tin nửa ngờ nói: "Mà tôi cảm giác Tiểu Dã là lạ."
Mấy ngày kế tiếp Tiểu Dã ngày ngày đi sớm về trễ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong ba ngày cũng có hai ngày buổi tối không trở lại ngủ, Tảo Tảo có lúc muốn trò chuyện với anh cũng không gặp được, không riêng gì Tảo Tảo bắt đầu oán giận anh trọng sắc khinh bạn, ngay cả Bánh Nướng cũng bắt đầu ở trong điện thoại khuyên anh bảo trọng thân thể.
Rất nhanh đến giao thừa, trước một ngày giao thừa Bánh Nướng bị mẹ anh ta lệnh cưỡng chế về nhà ăn tết rồi, mà khi Bánh Nướng về nhà thì Tiểu Dã cũng trở lại chiều nay rồi, lúc anh trở lại đã rất trễ, nhưng Tảo Tảo vẫn còn đang dọn vệ sinh, Tiểu Dã vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tảo Tảo đeo một chiếc tạp dề, mặc quần áo thể thao to lớn đang quét đất, nhìn dáng vẻ cô dùng sức, Tiểu Dã hoài nghi sàn nước sơn đều sẽ bị cạo một tầng.
"Tiểu Dã, cuối cùng anh đã về nhà." Tảo Tảo vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Dã đã mấy ngày không gặp, vô cùng vui vẻ, để cây lau nhà xuống kéo Tiểu Dã chạy vào trong phòng ngủ: "Mau đến xem nhìn, có thích hay không."
Trong phòng của Tiểu Dã được quét dọn sạch bóng, trên giường phủ lên cái mền mới, màu xanh da trời nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái vui mắt, bao gối hình chữ nhật cũng đổi qua, màu sắc lam nhạt xen vào ô vuông lộ ra một phong cách lưu loát sạch sẽ, những thứ này đều là người vừa nát lại lười này làm cho?
Tiểu Dã nghi hoặc nhìn về phía Tảo Tảo: "Những thứ này là ai dọn quét cho?"
Thấy Tiểu Dã chẳng những không có tỏ vẻ vui mừng, còn lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Tảo Tảo bĩu môi: "Đương nhiên là em, sáng sớm Bánh Nướng trở về, người ta từ tám giờ sáng vẫn bận đến bây giờ, chỉ ăn một gói mì, nhìn có được hay không."
Thật sự là con bé này sao, ánh mắt ngược lại không tệ, Tiểu Dã bắt bẻ quét mắt một lần, trong lòng khó được toát ra vẻ vui sướng: "Không tệ, rất đẹp mắt. Chỉ là như thế nào cũng không thể vì quét dọn vệ sinh mà để bụng, Bánh Nướng không có ở đây, em cũng không đi ra ngoài ăn sao."
Tảo Tảo uất ức chép miệng, đưa tay lạnh như củ cà rốt ra: "Em sợ quét dọn không xong, trước kia ở nhà lễ mừng năm mới đều là mẹ làm cho, em thấy bà ước chừng cũng dọn dẹp một ngày, lần đầu tiên em làm, sợ không còn kịp nữa, anh xem tay của em đều thành ra như vậy."
"Không kịp thì không kịp, sao lại không bảo vệ mình như vậy, chờ anh trở lại làm không được sao?"Tiểu Dã bị chấn động, chộp ngay lấy tay cà rốt của Tảo Tảo.
"Như vậy sao được, bước sang năm mới rồi, dù sao trong nhà cũng phải mới." Tảo Tảo rút tay trở về, liếc Tiểu Dã một cái: "Anh còn không biết xấu hổ nói chờ anh trở về, anh đều không trở về vài ngày, buổi sáng em còn lo anh không trở về nhà ăn tết đấy."
Về nhà, trong nhà, thật tốt, Tảo Tảo coi nơi này như nhà của cô và anh, trái tim Tiểu Dã nóng lên, mấy ngày này buồn phiền đều tan thành mây khói, Tảo Tảo lại cầm cây lau nhà lên bắt đầu vụng về mà lau, hình như Tiểu Dã thấy được cả ngày cô đều vụng về mà dụng tâm bận rộn như vậy, trong lòng anh thầm mắng mình, tại sao không trở lại sớm một chút, để cho cô một mình khổ cực như vậy, anh đoạt lấy cây lau nhà: "Đừng lau, để anh làm, nghỉ ngơi một chút, anh đi làm cho em một chút thức ăn"
YOU ARE READING
Giày thủy tinh của Cô bé Lọ Lem
Teen FictionTác giả: Súp Lơ Leng Keng Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, HE Số chương: 56 chương + ngoại truyện -------------------------- Khi còn trẻ, chúng ta đều đã từng yêu mến một người như thế, len lén mà chăm chú ngắm nhìn, tim len lén đập nhanh...