9

136 3 0
                                    

Lục Hành Chi ôm cậu kiểm tra, khi bàn tay chạm vào thứ ẩm ẩm dính dính sau gáy, anh lập tức không dám chần chừ, cột dây an toàn thật chặt xong, phóng xe lao đi.

Cả đường u ám, tay cầm vô lăng của Lục Hành Chi lạnh run, tiếng hít thở của cậu là điều an ủi duy nhất của anh bây giờ. Thẳng đến khi tới phòng cấp cứu, Kiều Khả Nam nằm trên giường được đẩy đi, kiểm tra thương tích xong, Lục Hành Chi mới biết cậu bị nặng thế nào ── ót bầm tím, mặt bị rạch, ngực, eo, bụng xanh tím ghê người.

Lục Hành Chi hít ngược một hơi, bác sĩ hỏi anh: "Quan hệ của anh với người bệnh thế nào?"

Anh suy nghĩ thật lâu, gần như cắn răng đáp: "Em họ."

"... Họ ba ngàn dặm." Kiều Khả Nam tỉnh. Hoa mắt, chóng mặt, buồn ói, cô y tá ở bên rất chuyên nghiệp đưa túi nôn ra.

(Gốc là "biểu ba nghìn dặm": Đồng nghĩa với "bà con xa bắn đại bác không tới". Thời xưa, anh chị em cùng họ thì xưng "đường" (đường huynh, đường muội,...) anh chị em khác họ thì xưng "biểu" (biểu huynh, biểu đệ,...))

Tỉnh lại là tốt. Lục Hành Chi đi đăng ký, y tá bôi thuốc cho Kiều Khả Nam, hắn đau đến xuýt xoa, con ngươi đen thui đong đầy nước, khóe mắt đỏ sẫm, nhìn rất đáng thương. Lục Hành Chi trở về, mặc kệ ánh mắt người khác, trực tiếp cầm tay hắn, trầm giọng nói: "Cố chịu một chút."

"Em muốn xỉu tiếp." Kiều Khả Nam nắm áo anh, nói nghẹn ngào, như một đứa trẻ ── không, cậu đúng là đứa trẻ.

Trong mắt Lục Hành Chi, Kiều Khả Nam vẫn còn rất nhỏ.

Là đứa nhỏ anh đau trong tim, yêu tận tủy ... Bạn đời.

Nhưng có người ở đây, họ không dám mở miệng thừa nhận, sợ bác sĩ kì thị, sợ liên hệ người nhà. Bọn họ là người thân duy nhất của đối phương, cho dù tận thế, cũng chỉ có hai người nương tựa vào nhau.

Lục Hành Chi thở dài, khẽ vuốt lưng hắn, bác sĩ tiêm một mũi tê, sau đó khâu vết thương sau đầu, Kiều Khả Nam thi thoảng rùng mình vì đau, rất tội nghiệp.

Bác sĩ hỏi: "Có báo cảnh sát không?"

Kiều Khả Nam: "Không cần." Hắn phải suy nghĩ một lát.

Phòng cấp cứu Đài Loan đều có hệ thống báo nguy, nhưng phải xem xét thương tích, vết thương đạn bắn thì có chạy đằng trời, còn bầm dập thì tùy.

Hắn là luật sư, cho dù trong ngành, nhưng vẫn được pháp luật bảo vệ như một công dân bình thường. Nhưng mà muốn kiện người khác, thì phải suy nghĩ càng thêm cẩn thận.

Lục Hành Chi nghiêm trọng nói: "Ai làm?"

Kiều Khả Nam huýt sáo.

Nếu không phải cậu đang bị thương, Lục Hành Chi thực muốn lật người xuống, tét cho một trận. Anh trầm giọng hỏi: "Sao không ngồi xe?"

Kiều Khả Nam: "Hết xăng, nếu muốn đổ phải đi một đoạn dài, phiền phức."

Lục Hành Chi: "..."

Anh thở hắt một hơi, cố gắng kìm nén tâm trạng, hỏi tiếp: "Vì sao nhất quyết không báo cáo?"

Kiều Khả Nam im lặng không nói, hai người rất ít khi bàn chuyện công, dù sao liên quan đến đời tư khách hàng, bảo mật là điều kiện kiên quyết, nhưng việc tới nước này, hắn đành tóm tắt chuyện của Chí Minh và Xuân Kiều cho anh nghe.

Tẩu thác lộ 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ