Hồi 2: Xuyên

1.1K 79 2
                                    


Truyện OCC, đây là cp tà đạo, tà đạo,tà đạo..., mình đa số đẩy ngược thuyền với người khác mà thôi , nếu bạn không thích thì có thể OUT, không KY, và đừng nói những lời văn tục quá nhiều trong truyện mình.

+ 1 fanfic lấy từ cảm hứng từ truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu

+ Mọi tình tiết trong truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân mình, vui lòng không mang đi nơi khác, muốn mang đi phải hỏi ý kiến của mình.

□□□□□□□□□□□□■■■■■■■□□□□□□□□□□
☆☆☆☆☆☆☆☆●●●●●☆☆☆☆☆☆☆

*Ta....đây là đâu...* nhìn không gian xung quanh hắn là một màu trắng xóa, hắn chóng người ngồi dậy đi xung quanh để tìm lối ra.

Đi được khoảng hai canh giờ hắn cứ đi đi mãi mà chẵn thấy không gian thay đổi, giống như tận cùng mênh mông, cũng không tìm được lối ra nào cả, Giang Trừng càng đi càng tức giận.

Chết tiệt, cuối cùng ta đang ở đâu, đây là nơi nào, đi hoài cũng chỉ thấy một màu trắng xóa chả thay đổi gì, hắn ngửa đầu lên thầm hét lớn.

*Ông trời...ông định trêu bổn tông chủ đây à, nơi quái quỷ chết tiệc này là đâu...*

Suy nghĩ vừa chấm dứt thì không gian bỗng xuất hiện một vòng xoáy đen sâu hung hút, Giang Trừng chưa kịp định thần đã bị dòng xoáy đó cuốn vào... cơ thể cứ xoay xoay và rơi xuống như từ trên cao khiến đầu hắn OMG OMG đau nhứt, sau đó hắn không còn nhớ gì cả.

Hắn cảm thấy mình ngủ rất lâu, rất lâu...trong không gian tối đen như mực bỗng vang lên tiếng nói lo lắng bất an như đang cố gắng kêu gọi hắn thức tỉnh.

......

- "A Trừng...A Trừng... mau tỉnh lại đi..."

*Ai...ai đang gọi hắn...đã lâu lắm rồi không ai còn gọi hắn là A Trừng nữa...*

Tiếng gọi ngày càng lớn kéo hắn ra khỏi không gian lạnh lẽo u tối ấy. Hắn từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào mắt đau và khó chịu, khiến hắn không muốn mở mắt ra.

-A Trừng, A Trừng đệ thấy sao rồi, có thấy sao rồi chỗ nào khó chịu không...

- Giang Trừng cuối cùng ngươi cũng tỉnh...để ta gọi y sư...

Đang cảm thấy khó chịu, bỗng chốc cả người cứng đờ, bên tai vang lên hai giọng nói vừa quen vừa xa lạ mà hắn từng tưởng niệm. Giọng nói dịu dàng ấy không phải của tỷ tỷ sao, giọng nói còn lại không phải của Ngụy Vô Tiện sao dù có trãi qua ngần ấy năm hay chết đi hắn cũng không bao giờ quên được, cái giọng nói ấy, giọng nói đã ám ảnh hắn suốt những đêm tháng. Hắn không dám mở mắt hắn sợ...hắn sợ những giấc mơ kinh hoàng kia lại tái hiện ám lấy hắn.

-"A Trừng... A Trừng đệ sao vậy, mau mở mắt ra đi đừng làm tỷ sợ... đệ cảm thấy trong người thế nào rồi".

Giọng nói ấy cứ vang bên tai, thúc giục hắn mau tỉnh lại, hắn thật không dám mở mắt Giang Trừng sợ...sợ mình lại mơ... đêm đêm những giấc mơ mơ ấy, cứ tái hiện lại những nổi kinh hoàng của cuộc đời hắn...tại sao hắn lại phải trải qua những nổi kinh hoàng kia, ông trời cũng thật độc ác với hắn, số phận thật trêu ngươi,...

[Trừng Trung Tâm] (Trọng Sinh) Tương KiếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ