Dưới sự bình yên trước cơn sóng dữ, người ta kỳ thực hoàn toàn không biết cơn sóng kia đến mang theo bao nhiêu hung hiểm cùng uy lực.
.
Trong gian phòng màu trắng thanh khiết, sạch sẽ đến mức khiến người ta không nỡ làm điều xằng bậy, Tiêu Chiến thoải mái ngồi dựa ra ghế sô pha rộng lớn, quần áo chỉnh tề cùng nét mặt thản nhiên mỉm cười đến hoa nở như đang vào xuân, trên thực tế sẽ không ai có thể nghĩ đến, ở nơi nào đó của hắn đang chôn sâu vào người của vương tử bị hắn giày vò đến khóc nức nở.
Ngược lại với Tiêu Chiến chỉnh chu, tiểu vương tử Vương Nhất Bảo thân thể không một mảnh vải che đậy, tinh tế bại lộ đang ngồi thẳng lưng ưỡn ngực, chỉ là nơi tư mật nào đó đang không ngừng quấn lấy vật bên dưới, ra sức gắt gao bọc lấy vật lớn không để nó rời đi.
Bọn họ thế nhưng lại cùng nhau làm điều xằng bậy.
Đưa tay ôm lấy thân thể trắng nõn tinh xảo của thiếu niên vào lòng, Tiêu Chiến yêu thương cúi đầu hôn xuống nơi lồng ngực đã bị hắn tàn sát không thương tiếc trước đó, một tay cũng không rảnh rỗi mơn trớn bên còn lại, khiến cho vương tử thở dốc không ngừng, mơ hồ còn có thể nghe ra tiếng ngâm nga đứt quãng như có như không. Nhìn đôi mắt bình thường lãnh tĩnh giờ phút này lại phi thường câu nhân, gương mặt mềm mại nhỏ nhắn vì dưới thân bị người quán xuyến mà trở bên đỏ hồng, Tiêu Chiến nhịn không được liên tưởng tới một quả đào chín, liền dụ dỗ cậu cúi đầu xuống cùng hắn hôn môi.
"Ưm!"
Tiếng lách tách của hai đầu lưỡi ướt át quấn lấy nhau xen kẽ tiếng thở dốc không ngừng cùng tiếng ngâm nhỏ như mèo kêu khiến người ta đỏ mặt vang lên không ngừng. Bên trên Tiêu Chiến ôn nhu dụ dỗ thiếu niên bao nhiêu, bên dưới lại hung hăng bắt nạt bấy nhiêu, còn ra vẻ đoan chính chất vấn chính mình, chủ yếu là để người trên thân nghe được.
"Thật có lỗi, vương tử cao quý của ta, em còn chưa tròn mười tám tuổi."
'Vương tử cao quý' đầu óc đã sớm rối tinh rối mù, gương mặt nhỏ phiếm hồng đã đầm đìa nước mắt sinh lý, nghe hắn trêu chọc như vậy liền không nhịn được co rút phía dưới, nức nở mấy tiếng mới khó khăn đưa tay che miệng hắn lại.
"Không, không cho... a, nói như thế... Ha..."
Tiêu Chiến hạ thấp mi mắt, xấu xa hé lưỡi liếm vào lòng bàn tay ấm áp đến nóng rực của cậu, dọa cho tiểu vương tử hoảng sợ rút tay ra than nhẹ một tiếng liền bị hắn khảm vào lòng ngực. Dưới thân kịch liệt chạy nước rút, bên trên lại hung hăng giày vò hai viên đậu nhỏ trên lồng ngực màu trắng sữa, hắn lại cười một tiếng, thấp giọng thỏa hiệp.
"Được, ta không nói, chúng ta an tĩnh 'làm' thêm một lần là được."
Vương Nhất Bảo kinh hãi lắc đầu liên tục muốn từ bỏ, bọn họ vừa về đến phòng liền quấn lấy nhau, giường cũng làm, phòng tắm cũng làm, bàn trà cũng đã làm, sàn nhà cũng đã làm qua, trước cửa sổ cũng làm một lần, bây giờ đang ngồi ở ghế sô pha mà Tiêu Chiến hay ngồi đọc sách cho cậu nghe lại tiếp tục một lần. Nhắm chừng làm một lần nữa, hắn sẽ không cân nhắc gió lạnh gì đó có làm cậu cảm mạo hay không nữa, mà sẽ mang cậu ra ban công chuyên tâm bắt nạt cậu khóc không ra hơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] PURGE (COMPLETED)
Fanfic"...Vương tử của ta, cho dù có giết hết người trong đất nước này, em vẫn là vương tử của ta." "Hết thảy, đều để ta an bài tốt."