Căn phòng nhỏ tối mù âm u, hai đứa trẻ con nằm trong tã khóc khàn cả giọng, tiếng khóc vang vọng trong căn phòng không lớn lắm.
Một ả đàn bà đứng trong bóng tối không nhìn rõ mặt mũi, nhớn nhác túm lấy người đàn bà đang run lẩy bẩy bên cạnh chửi bới "Mau đi cho bú! Không được để chúng khóc!"
Người đàn bà loạng choạng, cố gắng khống chế cơn khủng hoảng của mình, bồng đứa nhỏ lên dưới ánh mắt của đám đàn ông trong phòng, vén áo để lộ bánh bao trắng nõn, thử cho bú nhưng đứa bé ngoẹo đầu cự tuyệt đồ ăn đưa đến miệng, nhắm mắt gào khóc, giọng nói đó kích thích thần kinh người đàn bà thật mạnh.
Lúc này, gã đàn ông đứng bên bước lên một bước "Cô chủ, bọn chúng cứ tiếp tục khóc như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng bị lộ, dứt khoát đã trót thì trét." Gã đàn ông đưa tay làm động tác giết.
Ả đàn bà thấy vậy trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, căng thẳng đáp "Để tao nghĩ đã..." Đi tới đi lui không ngừng, người đàn bà cũng ra sức làm cho bọn trẻ bú sữa của mình. Chị ta vốn là bảo mẫu trong nhà cô chủ, đợt trước sinh con, xin nghỉ ở nhà ở cữ, ai ngờ hôm nay bỗng dưng bị cô chủ bắt ép đến đây. Nhìn tình hình trước mắt là biết, chuyện này chắc chắn ầm ỹ lớn.
Một đêm này là đêm đáng sợ nhất trong đời Tần Vịnh. Các con mất tích không rõ, mẹ nằm liệt giường không dậy nổi. Lâm Phàm càng tệ hơn, thần trí mơ hồ, sau khi biết con bị bắt cóc, bất ngờ là cô không khóc không ầm ỹ, chỉ lẳng lặng ngồi trong nhà kính đồ chơi của con, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Cô cứ dịu dàng nhìn chăm chú vào cái nôi trẻ con trống không, nhẹ nhàng đưa nôi, nguyên một đêm cô cứ đưa nôi như thế, Tần Vịnh đứng đằng sau cô, ánh mắt đầy đau đớn.
Đột nhiên Lâm Phàm ngẩng lên, dường như đang cẩn thận lắng nghe, ngoảnh đầu nói với hắn "Chồng, có phải Chí Trạch đang khóc bên chỗ chị Phương không? Anh mau bồng con lại đây."
Tần Vịnh giật mình, bán tín bán nghi nhìn chung quanh, kế đó hắn mới nhận ra Lâm Phàm đã nảy sinh ảo giác, chôn mình vào nơi sâu nhất không chịu đối diện với sự thật.
Cuống quít đi tới cạnh cô định kéo nôi ra lại bị cô túm lại, sắc mặt khó chịu "Anh làm gì thế! Muốn giành con em hả?"
"Lâm Phàm... em tỉnh lại đi..." Tần Vịnh phát hiện mỗi một chữ mà hắn nói ra đều mất sức lực rất lớn, ánh mắt trông đợi nhìn cô, hi vọng cô đủ tỉnh táo. Song Lâm Phàm vẫn giữ chặt lấy nôi, mỉm cười với cái gối "Việt Trạch, con phải khỏe mạnh lớn lên, để ba đưa con và em đi học, được không?"
Trả lời cô không phải là nụ cười hoặc tiếng khóc của bé, chỉ có gió đêm lướt qua cây cỏ phát ra tiếng sột soạt, thê lương mà u oán.
Tần Vịnh giằng lấy cái nôi ném qua một bên, Lâm Phàm thét lên một tiếng thất thanh, lồm cồm bò tới cái nôi bị hỏng lăn lóc trong góc nhà, hoảng hốt gào lên "Việt Trạch! Việt Trạch!"
Lúc cô bò được đến chỗ cái gối đầu và cái chăn nhỏ nằm trơ trọi trên đất, tìm quanh các góc không có kết quả, bắt đầu ôm đầu mình thét chói tai, mỗi tiếng thét đều cắt thật sâu vào lòng Tần Vịnh. Bỗng nhiên Lâm Phàm hung tợn ngẩng đầu trừng hắn, túm lấy chăn quất lên người hắn "Anh trả con cho em! Mang con trả cho em!! Trả cho em!!!"
Bốp!
Một cái tát tai nặng nề rơi lên mặt Lâm Phàm. Lâm Phàm bị đáng choáng váng, lệch đầu qua một bên đờ đẫn thở dốc, chiếc chăn sớm đã rách te tua, lông vịt bay tung tóe rải rác cả căn nhà kính tinh xảo, rơi lả tả trên đầu, trên vai hai người.
"Lâm Phàm, tỉnh lại đi em! Nhất định anh sẽ tìm được con, nhưng nếu em điên rồi, anh phải làm sao đây!" Tần Vịnh nói đến đó khóc nấc lên, vươn tay ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào tóc cô, cho dù hắn cố gắng kìm nén, vẫn không ngừng được tiếng nấc nghẹn ngào.
Lâm Phàm bị đánh hoàn hồn, run rẩy ôm lấy hắn, dán mặt vào ngực hắn khóc nức nở "Làm sao đây... Tần Vịnh... chúng ta phải làm sao đây..."
Trăng treo lơ lửng trên không, ánh sáng dìu dịu rải trên mặt đất, nhìn rõ buồn vui đau khổ của mọi người, phái gió đêm kéo lên khúc nhạc phối hợp với tiếng nức nở của người trong phòng.
Sáng hôm sau, minh nguyệt cử nhạc thương cảm suốt đêm bị thay thế, thái dương đại diện cho hi vọng từ từ nhô lên, chỉ có gió đêm vô hình kia là rề rà không chịu rút lui.
Lâm Phàm khóc mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, co rúc trong lòng Tần Vịnh, đưa tay che lại ánh sáng chói mắt, chậm rãi mở mắt ra. Tần Vịnh cũng đã sức cùng lực kiệt dựa lưng vào vách kính chợp mắt, cái cằm bình thường sạch sẽ giờ phút này đã nhú một lớp râu lưa thưa.
Lâm Phàm thử vươn người, cả người nhũn ra, may mà Tần Vịnh phát hiện kịp thời, theo bản năng đưa tay ôm cô. Lâm Phàm cảm thấy hốc mắt lại bắt đầu chua xót, vùi mặt vào ngực hắn, Tần Vịnh là chỗ dựa cuối cùng của cô, mà động lực chống đỡ cô là tìm kiếm các con.
Tần Vịnh nhắm mắt điều chỉnh lại tâm tình mình, khẽ gác cằm lên đầu cô, khàn giọng song vẫn kiên định như trước giờ "Em đi rửa ráy đi, sau đó anh dẫn em đi tìm con."
Lâm Phàm nghe xong trông ngóng nhìn hắn "Anh biết con ở đâu à?"
"Không biết, tất cả nhân lực vật lực đều phái ra hết rồi. Nhưng anh biết em không yên tâm ngồi chờ tin tức, nên anh dẫn em đi, tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, đến khi tìm được mới thôi." Tần Vịnh đưa tay vuốt ve má cô, muốn xóa đi ưu thương trên mặt vợ.
Lâm Phàm ngửa đầu nhìn hắn đăm đăm hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười nhợt nhạt, kiên quyết đáp "Dạ!"
Hai người vội vàng rửa ráy, thay quần áo xong liền bắt đầu đi khắp đường lớn ngõ nhỏ dán thông báo tìm người mới làm, hơn nữa còn ra lệnh cho công ty, bao gồm toàn bộ công ty con, nhà xưởng, hơn chục ngàn người toàn bộ chia nhau ra dán.
Trên thông báo tìm người có ảnh hai đứa trẻ dễ thương, là ảnh sau khi Tần Vịnh từ Braxil về dùng điện thoại di động của mình tự chụp để lưu làm hình nền. Bên dưới có viết, người cung cấp manh mối, trả thù lao mười triệu tiền mặt.
Sự việc vốn như lớp vảy ngoài da này nháy mắt chấn động cả thành phố S, thậm chí các công ty con trong thành phố đều phản ứng tranh luận rất lớn.
Tần Vịnh và Lâm Phàm vẫn không biết mệt mỏi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không ngừng quết hồ dán giấy. Cả một ngày chưa uống lấy một giọt nước, Tần Vịnh lấy từ trong xe ra một cái bánh kem đưa cho Lâm Phàm "Vợ, ăn chút mới có sức."
Lâm Phàm nghĩ nghĩ, đưa tay cầm lấy "Còn anh?"
"Anh chưa đói." Tần Vịnh cố gắng thả lỏng, nở nụ cười. Áp lực của hắn lớn hơn mọi người, lo lắng cho con không kém gì Lâm Phàm, thậm chí còn nhiều hơn. Song hắn không thể suy sụp, hắn là trụ cột cái nhà này, trời có sập xuống hắn cũng phải nghiến răng chống thay cho Lâm Phàm và con, bởi vì hắn là đàn ông.
Lâm Phàm cúi đầu lặng lẽ ăn hết một nửa rồi đưa cho hắn "Anh ăn hết đi, xong chúng ta đi phía bắc thành phố dán tiếp." Sao cô không nhận ra suy nghĩ của Tần Vịnh được, đây là người đàn ông cô yêu nhất mà.
Bọn trẻ mất tích tròn hai mươi bốn tiếng, ông Tần đột ngột gọi điện thoại tới. Đã có người bị tiền thưởng hấp dẫn, dựa theo chỉ dẫn trên thông báo tìm tới sở cảnh sát cung cấp manh mối.
Tần Vịnh và Lâm Phàm đang ngồi ở lề đường phía bắc thành phố nghỉ ngơi, nhận được tin tức, tức thì cả người như được tiếp thêm sức lực, kéo Lâm Phàm dậy chạy tới chỗ đậu xe, Lâm Phàm kích động luống cuống tay chân, lảo đảo chạy trên đường.
Sở cảnh sát, một người đàn ông gầy nhỏ ngồi trên ghế thấp thỏm liếc quanh bốn phía, vừa rồi ông ta đã kể chi tiết một lượt cho ông chủ nhà họ Tần, không biết có thể nhận được món thù lao hấp dẫn kia không.
Một đôi nam nữ hùng hổ từ ngoài cửa xông vào, người đàn ông thấy ông ta thì nghiêm khắc tra hỏi "Ông biết manh mối?"
Người đàn ông nghĩ tới tiền, cố lấy dũng khí đối mặt với anh ta, run run lắp bắp đáp "Tối, tối hôm qua vợ tôi bị cô chủ của bà ấy dẫn tới khu ngoại ô, nghe nói là để cho bú... sau... sau đó vợ tôi lén gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mau đem con chúng tôi về quê. Bà ấy nói không biết cô chủ bắt ở đâu về hai đứa bé sinh đôi, sợ là xảy ra chuyện thì bà ấy cũng bị liên lụy."
Tần Vịnh và Lâm Phàm nghe xong sửng sốt, cô chủ? Vốn dĩ kẻ bọn họ nghi ngờ đầu tiên là Thái Duy nhưng căn cứ điều tra thì thời gian vừa rồi Thái Duy đi gặp Raphael, hôm nay mới về nước.
"Cô chủ của vợ ông là ai?" Tần Vịnh dằn hơi thở lạnh lẽo phát ra khắp người xuống, giống như con rắn đang phun nọc độc.
"Hình như tên là Vương Y Y."
Căn phòng nhỏ ở ngoại ô, mọi người bị một đội đặc nhiệm bao vây. Vương Y Y ngồi chồm hổm trên đất, hai tay đặt lên đầu làm tư thế đầu hàng, mấy gã đàn ông vạm vỡ nằm trên đất, có điều trước khi nhóm Tần Vịnh đến thì chúng đã nằm thẳng cẳng như thế rồi.
Tần Vịnh sải chân tới, không buồn thương hoa tiếc ngọc túm lấy Vương Y Y đang kinh hoàng lên "Con tao đâu!" Trong phòng không có cặp sinh đôi như người kia nói, ngược lại có một người đàn bà trốn trong góc nhà thét lên.
"Tôi không biết... Tôi không biết ~!" Tâm tình Vương Y Y cực kỳ bất ổn, cuồng loạn thét lên.
Lâm Phàm cũng xông lên, túm lấy tóc cô ả mà cấu xé "Trả con cho tao! Trả cho tao!!" Không ai dám cản trở, Vương Y Y bị đánh bầm dập, máu me đầy mặt ngã xuống đất không dậy nổi, gào thét như heo bị thọc huyết.
Tần Vịnh lạnh lùng quan sát chung quanh, đi tới góc tường ngồi xổm xuống trước mặt người đàn bà cố gắng ngang tầm mắt với bà ta, nói giọng chẳng lành "Chồng và con bà bây giờ đang ở trong tay tôi, tốt nhất là bà nói cho tôi biết, con tôi đang ở đâu."
Người đàn bà nghe xong, run lên cầm cập, ngơ ngác nhìn người đàn ông khí thế hùng dũng trước mặt mấy giây, quỳ mọp xuống đất túm lấy ống quần anh ta khóc lóc "Chúng tôi vô tội! Đừng hại con tôi, hồi chiều đột nhiên có mấy người rất hung dữ xông vào đây, đánh ngất bọn họ rồi ẵm hai đứa bé đi rồi! Tôi không biết gì nữa hết, tôi xin ông, xin ông tha cho chồng con tôi!"
Tần Vịnh nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt sâu xa, thong thả rút chân mình ra, đi tới trước mặt Vương Y Y đã bị Lâm Phàm đánh không bò dậy nổi đang gào khóc, thô bạo túm lấy tóc cô ả cứng rắn lôi dậy, nhìn chòng chọc vào mắt ả, cất giọng âm u "Nói, con của tao, ở đâu."
Vương Y Y biết cục diện đã mất, tâm lý và *** đều chịu không được đau đớn, rốt cuộc gục ngã, khóc rống lên "Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ định hù dọa các người, thật sự, chỉ định cướp bọn chúng để dọa các người thôi..."
BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ VỢ ĐẶC CÔNG NGỐC NGHẾCH CỦA TÔI
Lãng mạnTác Giả: Phạm Thu Thể loại: Quân lữ, đô thị tình duyên, HE Tình trạng sáng tác: Hoàn Số Chương: 71 chương + 5 ngoại truyện Nhân vật: Lâm Phàm, Tần Vịnh Trans: Anonymous Nguồn raw: Rich92 + https://www.qiuwu.net Nguồn: https://morphobblue.com, diend...