Người ta nói rằng, thành phố nhộn nhịp, tất bật và đông đúc. Chật chội là thế, nhưng đó không phải là nơi dành cho những kẻ cô đơn.
Một tâm hồn đơn độc thì cần thứ gì? Đơn giản chỉ là một ai đó để sẻ chia.
Nhưng nhìn quanh, chẳng một ai có đủ thời giờ để nhìn vào một đôi mắt, để lắng nghe từng cái chớp mắt vang vọng thanh âm từ sâu thẳm trong tâm hồn muốn lên tiếng. Những gì người ta thấy là những đường kẻ vụt qua, những cái liếc mắt vội rồi xa nhau .
Có lẽ thứ âm thanh duy nhất mà người ta nghe được, là tiếng gió, không phải rù rì như thủ thỉ vào tai, mà chỉ là những tiếng xoẹt thoăn thoắt như cái cách người ta cứ đuổi theo một thứ hư vô mộng đời. Chẳng còn có tiếng nói như rót mật vào tai nào nữa, chẳng còn tiếng hát nào cho đời nữa, vì ta chẳng thể lắng nghe.
Một khi đã lắng nghe, ta phải đứng lại.
Đứng lại để thấy, để nhìn cái thứ mình cần lắng nghe.
Đứng lại để hiểu được vì sao mình cần phải lắng nghe.
Đứng lại để ngẫm, mình đã lắng nghe được những gì.
Nhưng kìa, người ta cứ chạy, chạy và chạy mãi.
Người ta chạy để tìm thấy nhau, nhưng rồi lại vụt qua nhau và mất nhau mãi mãi. Người ta chạy để tìm thấy được mình, nhưng đã quên mất việc dừng lại và lắng nghe xem mình là ai, ai mới thực sự là mình đây? Người ta chạy để có được tất cả, có được vinh quang ở cái đích xa tít tắp tận phương trời, để rồi sau tất cả, ta còn lại gì ngoài hư vô? Vì đôi chân cứ mệt nhoài với những bước chạy vô tận, ta quên mất có một thứ nếu vẫn còn tiếp tục cất bước, ta sẽ chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Đó là sự lắng nghe và thấu cảm.
Chẳng khó khi biết rằng những kẻ cô đơn rồi một lúc nào đó cũng sẽ chết dần chết mòn từ cái nhấn chìm khi người ta đạp lên nhau để cất bước, cách tốt nhất có lẽ vẫn là trốn đi.
Nhưng trốn đi đâu?
Thị trấn có vẻ là câu trả lời tốt nhất, như thị trấn Nockfell chẳng hạn.
Khi Mặt Trời ngả lưng, Nockfell như khoác lên mình một cảm giác yên ắng của riêng nó. Tiếng bãi cỏ sột soạt nhưng dịu lắm, có thể là do cái sắc xanh hiền hòa của nó làm ta cũng chợt cảm thấy tươi mát trong lòng. Bước trên bãi cỏ, hít một hơi thật sâu, là quá đủ để một ngày dài mệt nhoài cũng tan vào hư vô vì trong ta bây giờ chỉ còn những khoảng không dành cho cảm giác thư thái, nhẹ nhàng.
Có một cụ già trải mình bao nhiêu năm ở thị trấn Nockfell này, dường như trong câu chuyện của cụ sẽ luôn có những câu đại loại như "Nockfell chẳng khác gì một người mẹ hiền", "Ta không nhìn Nockfell như một thị trấn, ta nhìn nó như một con người",...
Có vẻ như đúng là vậy đấy.
Nockfell rất thanh bình, điều đó là không thể phủ nhận. Nhưng đến khi hoàng hôn buông xuống, nó mới khiến cho người khác cảm thấy như đây là nơi mình thuộc về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Sal Fisher x Travis Phelps] Đánh rơi một cây thánh giá
FanfictionSal Fisher và kẻ luôn bắt nạt cậu, Travis Phelps.