TRUYỆN DỊCH
Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật...
When she became the daughter-in-law in their family she was 16 and he was 5. Being the only child, he was the most valuable treasure of the family. The only problem was that he suffered from multiple health issues...
4 . Kiếp này / This Life
Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi cho anh.
She returned home and continued her hard farming work. She led a simplest life, minimizing the basic needs, in order to send him her savings.
Hai năm đầu nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ năm đó anh cũng không về nữa. Anh nói muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.
In his first 2 years of college he returned home in summer school breaks and lunar new year holidays. He helped her with the heavy work that she had to handle by herself for years. In the third year, however, he wrote a letter telling her to stop sending money and that he was not returning home in holiday time. He explained that he was finding a job to make money and that would help lessen her burden.
Khi đó chị đã 32 tuổi. Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con.
She was then thirty-two years old. At that age, women in the local village all gave birth to some children.
Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh 11 tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa.
Quite a few neighbors and villagers, who knew clearly about the story, told her to stop waiting for him. In their mind, that she had brought him up strong and smart and allowed him to study away from her was beyond their imagination. She was so kind to him. And so she should not risk her life anymore, given that there was the eleven year age gap between them.
Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ, tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!
He was living in town. Far away. Where temptations were all around. No one could be sure if the man would return to the poor neighborhood.
Chị cũng không biết hay là trong lòng mình đang tiết chế, giữ đạo phu thê. Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh. Hay là bản thân chị đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: "Chị, chờ tôi quay về nhé!". Hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa. Nên chị cứ chờ.
She did not know if she was restraining her romantic demand to protect their spousal status. Was it because she had been welcomed into the family as an official daughter-in-law more than a decade ago? Was it because the sentence he said the day she said goodbye to him - "Sister, please wait for me at home"? Or was it because she was like the mother that never stopped worrying about the child studying far from home? And so she kept waiting for him.
Chị cứ giữ sự yên tĩnh và kiệm lời như mấy chục năm nay đã từng.
She lived on in silence as she used to do for more than a decade. It was a quiet and reserved life.
Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã, hiểu biết.
And finally came the day he graduated from the college. And he returned home. He was home finally. Grown-up. Stylish. Well-behaved. Elegant. Knowledgeable.
Còn chị, do dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.
She was there. Those long years of exposure to the inclement weathers and heavy work had deprived her of a girl's beauty and attractiveness. She was there. Old-looking. Sunburnt. Simply dressed. Rustic.
Trong lòng chị chỉ còn coi anh như là một đứa em trai thân yêu.
Deep in her heart, she considered him as a dear younger brother. The one that she nursed and sang into sleeps, walked around the house and to the first school.
Chị không ngờ anh đã nói với chị: "Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!".
On her surprise, he said to her, "I have now grown up. And we can now celebrate our marriage."
Chị nhìn anh như đang nằm mơ, sợ mình đang nghe nhầm.
She looked at him. It was not a dream. Definitely not. The words that he proposed and she had heard were true. Definitely true.
Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị ư?
At that moment she knew he was a man who wished to maintain moral principles. And he could. Just like her.
Chị cười, nụ cười tự đáy lòng dâng lên, khiến cho miệng cười rạng rỡ, và cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
She smiled. The smile from the bottom of her kind heart. The smile that shone her lips. And that brightened up her face. The smile that was then accompanied with her most beautiful teardrops so far...
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận
RandomCâu chuyện hay về số phận của ng con gái, với tuổi xuân và cuộc sống sau này bị buộc vào tay một đứa trẻ nhỏ hơn mình 11 tuổi. Là duyên hay là phận? Đoạn cuối câu chuyện sẽ như thế nào? Tiêu đề truyện là mình tự đặt, còn truyện gốc tên gì mình cũng...