cảm giác của thần lạc đối với người bạn năm ấy có chút mơ hồ khó hiểu. thần lạc không biết nên gọi nó là gì nữa, chỉ là mỗi lần nhớ đến thành, trong lòng cậu lại dấy lên một loại cảm xúc không tên, như một khoảng trống mãi mãi không được lấp đầy.niềm hạnh phúc đơn sơ hồn nhiên khi ở bên thành dường như là độc nhất, thần lạc dù có cố làm quen với nhiều người bạn khác nhưng vẫn không sao tìm lại được loại hạnh phúc đó.
họ không chiều chuộng cậu như thành, họ không quan tâm từng biểu hiện nhỏ nhặt của cậu như thành, họ không điềm tĩnh trấn an thần lạc khi cậu buồn như thành, và quan trọng nhất, cũng được cho là mấu chốt, họ không phải chí thành.
năm nay thần lạc mười tám tuổi, đang đứng trước ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. gọi là "ngã rẽ" vì cha mẹ đã từ sớm đưa cho cậu hai lựa chọn, một là tiếp tục ở trung học đại học một mình, hai là theo cha mẹ về hàn, đảm nhiệm vị trí quản lí chung cư trong các dự án của cha.
thần lạc thật ra có một chút muốn ở lại trung để tiếp tục học, vì bỏ dở đại học chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì mấy. cậu phân vân rất nhiều, nhưng vào một buổi tối nọ, thần lạc nghiêng mình nhìn ra phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời tối đen như mực được ướm lên những vì sao sáng chói. cậu nhớ về thành, về pluto và charon trong lời kể của cậu ấy. thần lạc sau đó nhẹ giọng hỏi trái tim mình, hỏi nó có muốn gặp thành không, trái tim của thần lạc sau đó đập loạn xạ thay cho đáp án. thế là ngay đêm hôm đó, thần lạc quyết tâm soạn đồ đạc cùng cha mẹ về đất hàn.
thần lạc sau đó đi tìm chí thành, cậu về con phố cũ, nơi mà tình bạn thiêng liêng ấy đơm hoa kết trái. hai bên vệ đường vẫn là những con cún nằm sưởi nắng, và bây giờ thần lạc chẳng còn sợ chúng nữa.
nỗi sợ cỏn con sẽ hoá hư không khi bị một nỗi sợ kinh hoàng khác nuốt chửng, và tất cả mọi việc đều như thần lạc đoán, hay thậm chí còn tệ hơn, gia đình chí thành đã chuyển đi từ năm năm trước, hàng xóm cũng chẳng rõ họ đã đi đâu.
nhưng mà người tính mãi mãi cũng chẳng bằng trời tính.
hôm thần lạc gặp chí thành là sáu tháng sau kể từ lúc cậu đáp chuyến bay xuống đất hàn. hôm đó trời khá đẹp, mặt trời chói chang, những đám mây trắng tinh lần lượt hoà vào nhau trông như một mảng kẹo bông khổng lồ, còn nền trời thì xanh thẳm.
thần lạc giúp cha thực hiện một bảng khảo sát ở chung cư, những gì cậu cần làm là đến từng nhà và nhờ người dân điền vào tờ phiếu có sẵn, những ý kiến đó sẽ được tổng hợp lại rồi sau đó cha của cậu sẽ tiến hành nâng cấp chung cư theo nhu cầu của họ.
thần lạc cảm thấy công việc này khá nhẹ nhàng, người dân sống ở đây đều rất thân thiện và có tính hợp tác, tiến độ được đẩy nhanh hơn dự định rất nhiều.
nhưng ở chung cư số 502, cậu nhấn chuông mãi chẳng có ai trả lời, khi nãy hỏi cậu đã bảo vệ, rõ ràng hôm nay là cuối tuần, và sáng giờ người ra vào chung cư không nhiều, mỗi nhà đều có ít nhất một người bên trong.
thần lạc cắn môi, bấm chuông đến lần thứ mười dù đứng đây chỉ mới có ba phút, cuối cùng bên trong cũng có động tĩnh, là tiếng dép kéo lê xềnh xệch, thần lạc vui vẻ lên tiếng. "xin chào, tôi là ban quản lí của chung cư, chúng tôi đang có một cuộc khảo sát bắt buộc dành cho người dân ở đây."

BẠN ĐANG ĐỌC
jichen | chrysalism
Fanfiction| lowercase | chúng ta còn trẻ, chúng ta có nhiệt huyết, chúng ta có niềm tin, chúng ta có một tương lai dài bất tận, chúng ta nắm trong tay bầu trời xanh thẳm và quan trọng nhất là chúng ta đang ở bên nhau.