khoảng hai tháng trước, cả nhà ba người chí thành gặp tai nạn.đó là một chuyến đi du lịch lên miền núi của công ty chú park tài trợ, cả nhà thành đều rất háo hức chờ đợi chuyến đi đó.
chí thành kể, xe đi lên đường đèo bỗng mất tay lái, tài xế đã đâm thẳng vào vách núi.
thành còn kể, trong phút giây cuối cùng, dì park đã ôm cậu ấy thật chặt, dùng cả sức lực cuối cùng để che chở cho đứa con trai độc nhất của mình.
lời cuối dì park nói với cậu ấy là, jisung, con phải sống thật mạnh khoẻ.
sau tai nạn, thị lực của thành yếu đi rất nhiều, cậu ấy ngay lập tức được đưa đến bệnh viện. nhưng ngặt một điều, chí thành bấy giờ đã mất đi hoàn toàn ý chí sinh tồn. cậu ấy cứ nhớ về cái chết của cha mẹ, về cái ôm và lời nói cuối của dì park.
chí thành cứ nằm yên trên giường bệnh, một chút cũng không hợp tác với bác sĩ. vài tuần sau, chí thành lại đổ bệnh.
căn bản là phát sốt và ho, nhưng sức đề kháng cũng vì thế mà kém đi rất nhiều, bác sĩ cho thành uống kháng sinh, nhưng thành từ chối.
cơ thể lúc ấy vốn đã yếu ớt vô cùng, lại cộng thêm tâm bệnh. thành nằm liệt trên giường, qua một đêm sốt cao, đề kháng cuối cùng trong người bị rút cạn, thị lực cũng mất đi hoàn toàn.
thành sau đó sống cũng chẳng giống sống, cậu ấy bán căn nhà cũ lúc trước ở cùng với bố mẹ, vì cậu ấy biết bản thân chẳng thể lo nổi cho một căn nhà hẳn hoi như thế, rồi nhờ bạn cũ thuê giúp một căn hộ trong chung cư, cũng là chỗ ở của cậu ấy hiện giờ.
thành từ lúc đó cứ nhốt mình trong nhà, những việc chăm sóc thân thể cơ bản như cắt tóc, cạo râu cũng không màng tới, cậu ấy hằng ngày gọi thức ăn giao đến tận nhà, không bước ra đường dù chỉ là vài phút.
thành trở nên tự ti, sợ hãi tột độ đối với thế giới bên ngoài. cũng phải, giấc mơ về bầu trời đầy sao bỗng bị màn đêm u tối nuốt chửng, ai có thể vững vàng sau cú sốc lớn như vậy chứ.
người hùng thuở bé của tôi thật đáng thương, và tôi biết đây là lúc mình phải đứng lên bảo vệ cậu ấy.
vào đêm của hôm chúng tôi gặp lại nhau sau mười hai năm trời, thành lặng lẽ đứng ngoài ban công, ngước lên bầu trời rực rỡ nghìn sao.
khoảnh khắc ấy, thành trông phi thường đơn độc, không hiểu vì sao tôi lại rung động mãnh liệt khi thấy cảnh tượng đó.
tôi bước đến bên thành, nhẹ nhàng ôm cậu ấy từ phía sau và vỗ về: "thành, từ hôm nay tớ sẽ trở thành đôi mắt của cậu."
thành hôm ấy khóc rất nhiều, rất to, cảm giác như bao nhiêu u uất dồn nén trước giờ của cậu ấy đều được xả ra hết.
tốt rồi, thành đã có thể khóc, khóc xong thì bỏ lại quá khứ ở phía sau, tôi sẽ cùng cậu ấy nắm chặt tay nhau bước về phía trước, đi tìm dải ngân hà của riêng chúng tôi.

BẠN ĐANG ĐỌC
jichen | chrysalism
Fanfic| lowercase | chúng ta còn trẻ, chúng ta có nhiệt huyết, chúng ta có niềm tin, chúng ta có một tương lai dài bất tận, chúng ta nắm trong tay bầu trời xanh thẳm và quan trọng nhất là chúng ta đang ở bên nhau.