Chương 29: Lông xù lén lút

131 6 0
                                    

Hồ ly động dục đặc biệt dính người. nhưng cũng chỉ là dính mà thôi, cũng không có hành động kích động nào khác.

Thiều Nhiễm đã chuẩn bị tốt hy sinh bản thân để giúp người này vượt qua kỳ động dục, nhưng Du Khinh Trần cũng không có ý tứ ở phương diện này! Thiều Nhiễm sâu kín nhìn người này, cảm thấy mình mới là người cơ khát, giống như đang trong kỳ động dục chính là mình.

"Em đẹp như vậy sao?" Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, mị nhãn như tơ quả thực có thể khiến người ta bị điện giật chết.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi che lại bả vai của con người này: "Đừng cảm lạnh."

"Không lạnh," Thiều Nhiễm lại kéo quần áo trên vai xuống một lần nữa, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, "Em nóng, em nhìn thấy anh liền nóng~"

Du Khinh Trần không bị tiểu yêu tinh nhà hắn mê hoặc, há mồm nói: "Đừng nói lung tung."

"Em không nói lung tung," Thiều Nhiễm dán vào người này, thực ủy khuất kéo tay người này, "Không tin anh sờ thử xem, thật sự rất nóng"

Du Khinh Trần mất tự nhiên rút tay mình về, quay đầu không nhìn người này.

"Không sờ sao?" Thiều Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát, hiểu ra nói: "Anh có phải là muốn em sờ anh hay không?"

Nói xong liền hứng thú đưa tay vào trong quần áo người này, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt người này liền theo phản xạ rụt trở về, Thiều Nhiễm kinh ngạc nói: "Nóng như vậy?"

Du Khinh Trần mím môi, không nói gì.

Thiều Nhiễm giống như là muốn chứng thực, lại đút tay vào trong quần áo người này.

"Đừng sờ loạn," Du Khinh Trần đè tay người này, đem con người này kéo vào trong lòng ngực nói: "Nếu em không chịu được, anh có thể ôm em một cái."

Thiều Nhiễm: "...." Đúng là vậy, chỉ ôm một cái, thật sự không hiểu được ý tưởng của hồ ly thối này.

Thiều Nhiễm ngoan ngoãn để cho người này ôm, qua một lát như nhớ tới cái gì, ngửa đầu nhìn người này: "Anh mặc quần áo số mấy?"

Du Khinh Trần nhớ tới lần người này hỏi loại quần lót của mình, trên mặt vừa hồng vừa trắng: "Em hỏi cái này làm gì?"

Thiều Nhiễm: "Em nghĩ...."

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi ngắt lời con người này: "Em không thể nghĩ tới những chuyện đứng đắn được sao?"

Thiều Nhiễm: "...." Tôi nghĩ mua quần áo cặp mà thôi, làm sao lại không đứng đắn?

Thấy lỗ tai người này hồng hồng, lại còn giả vờ bình tĩnh, Thiều Nhiễm liền biết người này hiểu sai, cũng không giải thích, còn cố ý nói: "Cho nên anh mặc số mấy?"

Du Khinh Trần từ chối trả lời.

"Không nói phải không?" Thiều Nhiễm cong khóe miệng, giơ tay hướng phía sau người này tìm kiếm, "Vậy em tự mình cảm nhận vậy."

Du Khinh Trần đè lại tay con người này, mất tự nhiên nói: "Em hỏi cái này làm gì?"

"Em còn có khả năng làm gì?" Thiều Nhiễm liếc mắt nhìn phía dưới của người kia, ngả ngớn nói, "Đương nhiên là muốn hiểu biết một chút về bạn trai nhỏ của mình rồi"

Du Khinh Trần bị nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Em thì sao?"

"Em," Thiều Nhiễm cười xấu xa, mờ ám thối khí bên tai người này, "Em thấy anh vừa tới liền không muốn mặc những thứ kia."

Vừa dứt lời, lỗ tai hồ ly không kịp phòng bị đã xông ra, đầy lông xu, thẹn thùng biến thành màu hồng.

Trong lòng Thiều Nhiễm vui vẻ, muốn tới gần cắn một miếng, nhưng lông xù nhanh chóng rụt trở về.

Thiều Nhiễm đương nhiên không cam lòng, cố ý nói những lời nói làm cho người này mặt đỏ tim đập, ý đồ dụ dỗ lông xù hiện ra: "Muốn lõa thân dán vào người anh...."

Lỗ tai giật giật, nhưng tự chủ của chủ nhân quá mạnh mẽ, động nửa ngày cũng không chịu lộ ra.

Thiều Nhiễm nhịn cười, mặt dán vào ngực người này, từ từ nói: "Kỳ thật em chỉ muốn mua quần áo cho anh mà thôi."

.... Du Khinh Trần sợ run hai giây, bình tĩnh nói: "Anh biết."

Thiều Nhiễm cố ý nói: "Anh không nghĩ bậy bạ gì chứ?"

Bị chọc trúng chỗ đau Du Khinh Trần bình tĩnh nói: "Không có."

Thiều Nhiễm cũng không đùa nữa, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta đi mua đồ đôi, còn có quần lót đôi, mua đồ dùng rửa mặt giống nhau như đúc, cái gì cũng đều mua hai phần, lại mua một đống đồ ăn để trong tủ lạnh, sau này sẽ cùng nhau ngủ, cùng nhau rời giường được không?"

Du Khinh Trần rụt rè "ừ" một tiếng, lỗ tai hồ ly vèo một cái lại hiện ra, hai giây sau, lại yên lặng rụt trở về.

Thiều Nhiễm làm bộ như không phát hiện, nhỏ giọng nói: "Anh phải từ từ thích ứng cùng em ăn sáng, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau qua cuộc sống nhàm chán...."

Du Khinh Trần nhìn con người này, cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Ánh mắt Thiều Nhiễm lại lén lút liếc tới lỗ tai hồ ly có một nửa lông mao hiện ra, cảm thấy thực đáng yêu, nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.

[Đam Mỹ]Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh LùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ