Chương 18

411 18 2
                                    

Nhà kho u ám trong cảnh tranh tối tranh sáng. Bên trong không có hàng hóa chất đống, chỉ có độc một người bị trói trên một chiếc ghế và một chiếc ghế trống không ở đối diện. Người đó rũ đầu xuống, tóc dài che lại mặt mày, không có phản ứng gì, y hệt như một người đã chết.  

Khi bóng đêm mang theo hơi lạnh đến, cánh cửa nhà kho được mở ra. Tiếu Phong Niên mặc tây trang đi vào trong bên trong.  

Giày da chạm xuống nền đất, những tiếng bước chân nhỏ vang vọng khắp nơi. 

Cô ngồi xuống ghế đặt đối diện Hoành Sanh.  

 Khuôn mặt của cô bị bóng tối phủ lên bóng ma nhợt nhạt. 

" Đáng ra cô không nên trở về." 

Đối phương không trả lời cô. 

Tiếu Phong Niên cũng không tức giận, giây phút duy nhất trong đời khiến cảm xúc cô mất kiểm soát là khi nhìn thấy Liễu Nhiên bất tỉnh bên cạnh cô mà thôi. Cô đứng dậy, bước đến trước mặt Hoành Sanh. 

Những ngón tay của cô gập lại thành một nắm đấm.  

Tiếu Phong Niên từng đi học võ, và bây giờ cô luôn kiên trì tập gym nên cơ tay của cô rất rắn chắc. Một cú đấm có lực của cô sẽ tạo ra cảm giác không dễ chịu chút nào. 

Hoàng Sanh giống như một con thú ngủ say bị chọc giận. Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô. 

" Con điên kia!" 

" Đau lắm phải không? Nó còn đau hơn nhiều nếu bị bắn đấy." 

Tiếu Phong Niên quay lại, ngồi xuống ghế. 

" Sau lần tai nạn đó, mẹ cô đã quỳ xuống xin tôi hãy tha cho cô. Để cô ra nước ngoài, vĩnh viễn không cần quay về." 

Hoàng Sanh cười gằn, cô ta nhổ nước bọt về phía Tiếu Phong Niên như muốn nói lời cô nói là một lời sỉ vả. 

" Nhưng cô chẳng có vẻ gì là coi trọng sự cố gắng của mẹ cô cả." 

" Họ đã hứa hẹn điều gì? Đưa cô lên làm chủ tịch? Giết tôi? Hay là giết ông ta?" 

Hoàng Sanh giống như một kẻ điên, cô ta quay cuồng trong thế giới của chính mình. 

Là người Tiếu gia, có ai không phải người điên đâu.  

" Trên đời này, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."  

Tiếu Phong Niên đứng dậy, cô không có hứng thú với những con người này. Chúng khiến cô muốn dẫm chết chúng dưới lòng bàn chân như những con sâu bọ. 

" Tiếu Phong Niên, mày giả vờ nhân đạo làm gì? Mày đâu có phải người như thế? Sao không giết tao như khi mày giết mẹ tao đi? À, đứa con gái lần trước đi cùng mày. Trời ạ, đúng là nực cười. Kẻ máu lạnh giết người không ghê tay như mày lại có nhược điểm. Rồi mày cũng sẽ chết vì cái nhược điểm đó thôi!" 

Giọng của Hoàng Sanh quanh quẩn ở trong nhà kho như ma chướng.    

" Cô ta hẳn là điên rồi. Tiểu thư định làm gì?" 

[BH][Hiện đại] Hoàn cảnh éo leNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ