30. Tai nạn

292 46 7
                                    

Cô vừa bước ra khỏi siêu thị, mua rất nhiều đồ. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên cô muốn chuẩn bị món gì đó thật ngon cho Youngmin. Đang bước đi rất bình thường thì thấy phía trước là mẹ của anh. Cô có đôi chút sợ sệt mà chùn chân, vì không muốn đối mặt với bà ấy nên cô đã dừng lại, chờ bà rời khỏi rồi mới tiếp tục đi.

Đèn tín hiệu dành cho người qua đường cũng đã được bật và bà cất bước. Nhưng kì lạ thay sao chiếc xe phía xa kia vẫn chạy? Nó ngày một tiến gần về phía bà. Cảm thấy mọi chuyện không hề ổn. Cô bỏ tất cả thứ đang cầm trên tay xuống.

Khoảng cách chẳng còn là bao nhưng sao bà vẫn không hề hay biết? Cô đã dốc sức chạy thật nhanh để đẩy bà khỏi chiếc xe. Định bụng sau khi bà đã an toàn cô cũng sẽ chạy nhanh sang phía bên đó. Nhưng khi bà đã an toàn rồi còn cô thì ngược lại. Chân cô đột nhiên bị trẹo vì có lẽ đã chạy quá nhanh. Cũng lí do đó khiến cho cô đã thay thế vị trí nguy hiểm của bà. Chiếc xe ấy đã tông vào cô..

Bà Im hốt hoảng quay sang nhìn cô nằm dài dưới đất cùng với vũng máu trên đường. Rồi quay sang nhìn chiếc xe, chưa kịp nhìn rõ mặt tên nào cầm lái thì xe đã phóng nhanh đi mất. Bà vội lấy điện thoại gọi cho cấp cứu rồi gọi cho Youngmin. Thực lòng mà nói bà sợ đứa con trai này sẽ oán trách người mẹ già này của nó mất.

Đôi mắt lờ đờ mở, chỉ biết mẹ của anh, chị Jenny và cả anh thêm vài người mặt áo trắng đang đẩy cô đi đâu đó? Nhưng rồi đột nhiên dừng lại. Những người áo trắng biến đi đâu mất. Dù mắt không thể nhìn thấy rõ nhưng cô biết Youngmin đang cạnh bên cô lúc này, anh còn nắm tay cô rất chặt nữa. Dù đang cảm thấy đau lắm nhưng bỗng nhiên đôi môi lại bất giác cong lên mỉm cười.

"Youngmin ah.." cô lấy chút sức lực cuối cùng, cất giọng thều thào.

"Anh đây." Youngmin lại càng nắm chặt tay cô hơn nữa khi cô lên tiếng. Vài giọt nước rơi vào tay, cứ tưởng là thứ gì, cho đến khi nhìn anh thì cô mới biết là anh đang khóc.

"Đừng khóc mà, em có bị làm sao đâu."

"Youngmin ah... em yêu anh! Dù đau đớn vô cùng nhưng đôi môi vẫn mỉm cười như thế khi nói. Vì nó là điều cô ấp ủ trong người suốt mấy năm trời. Và bây giờ cô cũng có thể nói ra rồi.

Định đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên đôi má ấy. Nhưng cớ sao tay chỉ gần chạm đến mà chẳng thể làm tròn ý nguyện. Cơ thể chẳng còn nghe theo lời cô nữa rồi. Tay vô thức rơi xuống, rồi trước mắt cô cũng chỉ nhìn thấy được một màu tối đen.

Bác sĩ đã chuẩn bị phòng phẫu thuật sẵn sàng, đưa cô vào phòng rồi đóng đi cửa, không cho phép một ai vào.

Youngmin ở ngoài không thể kiềm chế sự lo lắng của bản thân. Anh vừa ngồi được một chút thì lại đứng dậy, đứng không được bao lâu thì đôi chân chẳng thể yên vị, cứ đi qua rồi đi lại. Tự mình vò đầu bức tóc dù chẳng ai làm gì.

"Có phải mẹ đã giở trò gì nữa đúng không?"

"Con nghi ngờ mẹ sao?"

"Mẹ vốn dĩ là một người rất cẩn thận mà. Vậy cớ sao điều này có thể xảy ra được chứ? Mẹ đã làm gì em ấy nữa rồi có đúng không?"

|Young Min X You| Mùa ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ