Chương 4: Sự thật

276 15 0
                                    

Hách Tể lấy tay lau đi rồi lồm cồm đứng dậy, quay mặt về hướng ngọn núi phía xa coi như chưa xảy ra chuyện gì. Đông Hải mua cậu thì anh toàn quyền với cậu, muốn cậu nói thì cậu nói, muốn cậu im thì cậu im, hay muốn đánh đập cậu sao cũng được. Với Hách Tể là vậy.

Đông Hải nắm chặt bàn tay đến mức run rẩy. Anh là người cứng rắn nhưng bản tính hiền lành, chưa bao giờ đánh ai cả. Đến hôm nay thì mọi chuyện đã vượt quá sự chịu đựng của anh. Tại sao Hách Tể vẫn nhất quyết lạnh lùng với Đông Hàn như vậy, nó chỉ cần một câu nói ngọt ngào chào hỏi xã giao của cậu thôi cũng đủ rồi cơ mà.

– Tới đây đủ rồi, cậu đi đi... – Đông Hải thì thầm một câu mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn nhìn lại con người này nữa. Vô cảm, lạnh lùng, nhẫn tâm hay đê tiện? Anh chẳng biết dùng từ gì để hình dung về Hách Tể.

Máu vẫn tiếp tục chảy trong miệng Hách Tể, cậu lại phải lau đi, vết máu làm nhòe cả tay cậu.

– Hành lý của tôi để trên xe của anh.

Đông Hải không đáp lại Hách Tể, anh cúi người vuốt ve tấm ảnh cậu em trai nhỏ dại.

– Đông Hàn à, anh xin lỗi, em hãy quên tất cả đi nhé.

Thấy Đông Hải dợm bước ra xe Hách Tể cũng lặng lẽ đi theo. Anh mở cốp lôi hành lý của cậu ra rồi vào xe ngay, không nhìn lại cậu lấy một lần. Hách Tể chỉ giương đôi mắt lạnh lùng phẳng lặng cho đến khi chiếc xe ấy khuất bóng.

Vậy là cậu đã được tự do rồi, được giải thoát khỏi Đông Hải rồi, nên vui hay buồn đây?

Hách Tể ngước nhìn ánh hoàng hôn buồn thảm đỏ một màu máu, lưỡi cậu khẽ rê lại gần vết thương ngay miệng, đau rát lắm. Đông Hải bỏ cậu lại chốn hoang vu này cũng vô tâm quá mà, ngay nghĩa địa thì có xe cộ gì cho cậu quá giang đi ra thị trấn đây? Hách Tể thở dài uể oải rồi lại kéo vali lệt bệt tiến sâu vào nghĩa địa, ngồi xuống cạnh nấm mồ quen thuộc mang tên Lý Đông Hàn. Tay cậu nhẹ bươi bươi chút trầm cho nó cháy bùng lên.

– Anh của cậu là một kẻ ngốc, làm như tôi chưa đến đây bao giờ ấy! – Hách Tể cất giọng mỉa mai với người nằm dưới nấm mộ, tay cậu nhẹ nhàng nhổ những ngọn cỏ xung quanh.

– Muốn tôi nói chuyện với cậu sao? Ha! Có gì là tôi giấu cậu đâu mà nói? Chỉ có chuyện anh ấy mua lại tôi là cậu chưa biết thôi. Tôi nói cho cậu biết thì có gì là sai? Vậy mà tôi bị đánh. – Càng nói Hách Tể càng uất ức, cái tát thật sự làm cậu choáng váng, mắt hoa cả lên. Cậu phủi nhẹ đôi bàn tay cho bớt bụi trầm rồi ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào tấm bia đá lạnh lẽo, nhưng có lẽ, nó không lạnh bằng tâm hồn của cậu.

– Sao cậu lại nói với tôi anh cậu rất hiền, chẳng bao giờ lớn tiếng với bất kỳ ai? Đúng là lừa đảo! – Hách Tể tiếp tục hờn trách, nhưng rồi cậu dịu giọng ngay – Hoặc có thể qua mười năm thì cái gì cũng thay đổi hết rồi... Tôi cũng chẳng còn là tôi nữa...

Hách Tể thở dài ngước nhìn bầu trời tối đen với hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Giữa nghĩa địa hoang vu, gió đêm bắt đầu thổi từng cơn lạnh buốt. Một mình ở nơi tĩnh lặng đầy âm khí thế này, tâm hồn lại càng cảm thấy cô đơn.

[Đam mỹ  H - Hoàn] Quý Công tửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ