Chương 6: Trách ai đây?

254 14 0
                                    

Tác giả: Bòn

Cũng như mọi khi, Đông Hải mệt lả khi về đến nhà hơn mười một giờ khuya. Những doanh nghiệp lớn luôn trả lương rất hậu hĩnh, nhưng họ sẽ lấy lại toàn bộ chổ tiền đó qua sức lao động của con người. Đông Hải đang cố gắng thật nhiều để tạo mối giao hảo tốt trên thị trường kinh doanh trước khi tự mở công ty riêng.

Trong nhà khá tối, chỉ có ánh đèn mập mờ từ khu bếp. Đông Hải chẳng còn sức để mò vào giường, anh chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi ngay, những con số thống kê cứ thi nhau nhảy múa trong đầu anh. Và theo thói quen, Đông Hải ngã ình thân mình xuống salon, mắt lim dim muốn ngủ.

– A!

Đông Hải giật mình bừng tỉnh khi bên dưới anh chẳng phải tấm nệm êm của salon mà là cả một cơ thể của ai đó.

Người đó cũng bị anh làm thức giấc, lồm cồm ngồi dậy bật đèn lên.

Ánh đèn vừa sáng, Đông Hải sững người khi Hách Tể lặng nhìn anh chằm chằm.

– Tôi... tưởng là không có ai... – Đông Hải lắp bắp. Hách Tể không hiểu lầm là anh có ý gì với cậu đó chứ? Mặc dù là anh có suy nghĩ nhiều về sự quyến rũ của cậu thật. Anh hoàn toàn không thấy cậu nằm đây, vì trời quá tối.

– Ngày nào anh cũng về muộn vậy à? – Hách Tể hỏi để xua đi sự ngại ngùng của Đông Hải, cậu không nghĩ là anh có hứng thú gì tới việc ân ái với cậu.

Đông Hải gật gật đầu, vẫn còn thấy ngượng.

– Đã ăn gì chưa?

– Tôi tự lo cho mình được, cậu cứ nghỉ ngơi đi. – Đông Hải đáp gọn.

– Bằng cách ăn mì gói? – Hách Tể nhướng mày hỏi tiếp.

Đông Hải ngạc nhiên nhìn Hách Tể. Cậu chậm rãi bước xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra vài thứ.

– Tôi có nấu cơm cho anh, ăn một ít đi rồi hãy ngủ.

Bấy giờ Đông Hải mới để ý lại diện mạo căn nhà của mình. Mọi thứ thật sạch sẽ ngăn nắp, nhìn gian nhà rộng hẳn ra. Anh ngồi vào bàn ăn, gãi gãi đầu phân bua.

– Thật ra người giúp việc vẫn thường hay ghé. Nhưng tháng trước bà ấy đã xin nghỉ và tôi vẫn chưa tìm được ai thay thế...

Hách Tể không trả lời, cậu chỉ lo hâm đồ ăn lại cho Đông Hải.Cái nhà quá bừa bộn của anh đã lấy hết cả ngày của cậu. Hách Tể chợt nhận thấy, dọn dẹp nhà cửa cũng là một thú vui, chỉ là do cậu thích làm hay bởi vì là nhà của Đông Hải nên cậu mới làm?

– Tôi không nghĩ là cậu còn ở đây... – Đông Hải cười buồn khi Hách Tể hoàn tất xong bữa cơm tối cho anh.

– Tôi cũng không nghĩ là mình nên ở lại đây. – Hách Tể ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Bất giác Đông Hải bật ra nụ cười, thấy hạnh phúc lắm. Cảm giác đi làm về có người bên cạnh, có sẵn cơm ăn thật sự khác biệt khi sống cô quạnh một mình. Gian nhà bếp bỗng dưng ấm áp đến kỳ lạ. Anh hân hoan gắp một miệng thịt, nhấm nháp nó và... sặc liền tức khắc, ho lên sù sụ.

[Đam mỹ  H - Hoàn] Quý Công tửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ