Những dấu hôn (TsukaxYashixHana) (H nhẹ :> trẻ em tránh ra)

388 34 3
                                    

Yashiro's POV

Ngày hôm đó tôi thật sự không thể quên được. 

Chỉ là một ngày đến trường như mọi khi thôi lúc ấy tôi thật sự rất tự hào với cương vị là một Kannagi của bí ẩn số 7. Tôi gặp cậu ấy mỗi ngày và hôm nay cũng thế, sau giờ học tôi thu dọn sách vở và tiến đến nhà vệ sinh nữ trên tầng 3 với nụ cười và câu hát trên môi. 

Nhưng

Lúc ấy cậu ta đã ở đó, là tình cờ hay là cậu ta sắp đặt sẵn chờ tôi thì tôi không rõ. 

Tôi bước đi trên hành lang đầy nắng và rồi 2 con Kokujoudai quấn lấy tôi và rồi tôi rơi vào một màn đêm sâu thẳm. 

Mở mắt ra, trước mặt tôi là cậu ta đang ngồi nhìn chăm chăm vào tôi chờ tôi tỉnh lại trên chiếc giường màu đen. 

''-Tsu-tsukasa-kun?'' 

''-Ừ tui đây'' 

''-Sao tui lại ở đây?'' 

Tôi hoảng loạn hỏi, chân tay run bần bật lên, tôi thật sự rất sợ. 

''-Tôi chỉ muốn đưa cậu tới đây thôi, nếu cậu muốn trở về thì hãy ráng làm theo ý tui đi, chắc có thể cầm cự chờ đến lúc Amane đến cứu''

''-H-hả?'' 

Cậu ta nâng nhẹ một lọn tóc của tôi lên hôn, lúc ấy tôi mới phát hiện ra rằng cơ thể mình không cử động được chỉ có thể nằm yên trên giường thôi 

Bỗng cậu ta cởi chiếc áo khoác ngoài và cái mũ ném sang một bên rồi leo lên giường, ngự trị phía trên cơ thể tôi 

''-Tsu..Tsukasa-kun?'' 

''-Đừng sợ đừng sợ tui sẽ cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể'' 

Cậu ta trao tôi một nụ cười ranh mãnh và rồi cướp lấy đôi môi tôi một cách mạnh bạo. Bàn tay phải đưa lên kéo chiếc váy của tôi xuống từng tấc, chân tay tôi cứ thế run lên, mắt nhắm chặt sợ hãi. Và rồi từ lúc nào giọt lệ của tôi rơi xuống ươn ướt. 

Đưa bàn tay khẽ lau nó đi cậu ta an ủi tôi 

''-Tui đã muốn gần gũi với cậu như thế này từ lâu lắm rồi đấy, tui yêu cậu, thực sự rất yêu cậu'' 

Miệng tôi sau cái hôn vừa rồi thì cứng đờ, tôi không nói được gì, thật sự kinh ngạc khi cậu ấy nói điều đó. 

Cậu ta mặc kệ lấy tôi đang bối rối sợ hãi thế nào, cậu ta tiếp tục cúi xuống hôn lên cổ, bả vai tôi rồi đến xương quai xanh những cái hôn ấm nóng. Chiếc váy trắng đó dần rời bỏ tôi, tôi không thể chống cự cái tên đó thì tự tung tự tác lên thân thể tôi thứ duy nhất tôi có thể làm chỉ là ngân lên những tiếng rên khe khẽ mà thôi. 

Một ngày? Hai ngày? Ba ngày? Không. Đã hơn một tuần rồi tôi không thể rời khỏi đó. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

''Cậu đâu rồi Yashiro?'' 

Hanako hoảng hốt chạy đi tìm cô trợ lí bé nhỏ của mình với chiếc cặp sách thân thuộc của cô trên tay. Đã nhiều ngày như vậy, thật lạ khi không thấy cô tìm đến cậu về những rắc rối cõi âm dương hay là than phiền về chuyện tình của mình với cậu. 

Những câu chuyện nhỏ xíu về JSHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ